Quả nhiên, Đinh Hoàng Liễu mang đến một thứ khác biệt. Cô ta kiến nghị xây dựng một trung tâm mĩ thực cả nước, được chia làm tám món ăn chính, hội tụ những món ăn ngon của cả nước vào trong đó.
Thế thì người ở khu Giang Nam đã có thể thưởng thức tất cả các món ăn ngon trên cả nước.
Mánh lớn.
Tin chắc rằng nó có thể thu hút đông đảo khách hàng.
Quan trọng là nhân viên phía chính phủ chưa từng có biểu cảm gì trên mặt, lúc này lại lộ ra vẻ kích động, rõ ràng đã bị phương án này làm cho dao động.
Bước cuối cùng là nộp bản kế hoạch lên.
Đinh Hoàng Liễu đặt bản kế hoạch vào trong một cái vali xách tay nhỏ rồi nộp lên, căn bản không thể nhìn thấy rõ bên trong có bao nhiêu tiền.
Nhưng mà từ biểu cảm kiêu ngạo trên mặt Đinh Hoàng Liễu, có thể thấy được chắc chắn trong vali nhỏ có không ít tiền, có lẽ là trên ba mươi tỷ.
Một bản kế hoạch xuất sắc, cộng thêm phong bì dày cộm, bọn họ tin chắc có thể tạo ấn tượng với nhân viên chính phủ có mặt ở đây.
Tất cả mọi người đều suy nghĩ như thế.
“Cô Đinh phát biểu vô cùng tốt, mời cô ngồi xuống.”
Đinh Hoàng Liễu kiêu ngạo ngồi xuống, nở một nụ cười xấu xa nhìn Đinh Phong Thành: “Tôi cảm thấy càng ngày cậu càng giống một người.”
“Ai?”
“Giang Nghĩa.”
Đinh Phong Thành ngơ ngác, sao lại nói như vậy?
Đinh Hoàng Liễu nói: “Không biết tại sao tôi luôn có một loại cảm giác, lúc này người ngồi ở đây không phải là Đinh Phong Thành cậu, mà là Giang Nghĩa. Mỗi một lời nói, mỗi một hành động của cậu đều không giống cậu bình thường, mà lại rất giống Giang Nghĩa. Phong Thành à, chị đây khuyên một câu, cậu nhanh chóng nhảy ra khỏi vũng bùn đi, đừng hãm sâu vào nó, thân thiết với cái loại người như Giang Nghĩa chắc chắn sẽ chịu thiệt.”
Đinh Phong Thành cười lạnh trong lòng.
Thân thiết với Giang Nghĩa thì sẽ chịu thiệt à, chẳng lẽ thân thiết với chị thì mới không chịu thiệt thòi?
Tại sao nhà họ Đinh lại trở nên như hiện tại, không phải là bởi vì quá thân thiết với Đinh Hoàng Liễu chị đó ư?
Đinh Phong Thành quay mặt đi, không thèm phản ứng cô ta nữa.
...
Lúc này, trong căn biệt thự cũ kỹ số 33.
Đinh Thu Huyền không ngừng kéo xem tin tức, cô muốn biết tình huống của buổi đấu thầu như thế nào.
Giang Nghĩa thì bình tĩnh ăn đồ ăn vặt, mấy món quà vặt kiểu quê này đúng là ngon, sau này có thể mua nhiều thêm một chút để ở trong nhà.
Đinh Thu Huyền liếc anh: “Đã đến lúc nào rồi mà anh còn ăn nữa hả, anh nói xem anh hai có thể đấu thầu thành công không?”
“Không biết.”
“Sao anh có thể không biết?”
Giang Nghĩa nói: “Chuyện này phải dựa vào vận may, còn phải xem thực lực. Nếu như Đinh Phong Thành vẫn giống như ban đầu thì chắc chắn sẽ sẩy chân, anh ta nhất định phải thay đổi, phải chiến đấu như một người đàn ông.”
“Hừ, anh toàn nói mấy lời kỳ lạ.”
Đinh Thu Huyền không thèm quan tâm tới anh nữa, tiếp tục xem tin tức.
Giang Nghĩa vừa ăn, trong ánh mắt lộ ra chút cảm xúc không thể diễn tả thành lời, có vẻ như là tất cả mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay anh.
...
Ở sảnh đấu thầu.
Trải qua một buổi thuyết trình dài đằng đẳng, tất cả những người tham gia đấu thầu đều đã thuyết trình xong.
Chương Đồng Văn nói: “Bây giờ, là người phụ trách buổi đấu thầu, chúng tôi đây muốn thảo luận một chút, mong mọi người chờ ba mươi phút.”
Nói xong, Chương Đồng Văn dẫn người rời khỏi hiện trường, đi vào trong phòng họp.
Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều lộ ra vẻ mặt như tro tàn.
Bọn họ đều là người thông minh, đã từng kiếm ăn trên thương trường nhiều năm như thế, thật ra không cần phải thảo luận gì hết, sau khi nghe phần thuyết trình của mỗi người xong, bọn họ liền biết người thắng là ai.
Hiển nhiên, người thắng lần này là Đinh Hoàng Liễu đại diện cho chế tạo Đinh Dung.
Dù đánh giá từ phương diện nào, bọn họ cũng có thể nắm chắc phần thắng.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Bọn họ đến đây như góp vui, đương nhiên là không vui rồi.
“Haiz, chế tạo Đinh Dung vẫn rất mạnh.”
“Nhưng mà chế tạo Đinh Hạch đúng là rác rưởi, thật sự rất khó tin, sao chế tạo Đinh Dung lại cho phép một công ty chi nhánh rác rưởi như thế được tồn tại?”
“Đúng rồi đó, nếu như là tôi, tôi đã đóng cửa cái công ty rác rưởi như thế này rồi.”
Đám người nghị luận ầm ĩ, không ai coi trọng Đinh Phong Thành, thậm chí còn cảm thấy anh ta đến tham gia đấu thầu chính là để gây sự, vô cùng chán ghét.
Đinh Phong Thành thừa nhận mình chịu phải áp lực rất lớn.
Nếu như trước kia, chắc chắn lúc này anh ta sẽ đứng lên cãi tay đôi với người khác, thậm chí còn ra tay đánh người.
Nhưng mà bây giờ thì khác.
Anh ta không còn là một chàng trai không hiểu chuyện, mà là một người đàn ông gánh vác trọng trách.
Phải học được cách xử lý vấn đề như một người đàn ông thực thụ.
Kiên nhẫn chờ đợi.
Ba mươi phút nói dài cũng không dài, thời gian chớp mắt liền trôi qua.
Lúc Chương Đồng Văn xuất hiện một lần nữa, tất cả mọi người lập tức im miệng chờ đợi kết quả cuối cùng của buổi đấu thầu.
Hắng giọng một tiếng, Chương Đồng Văn lấy một tờ đơn nói với tất cả mọi người: “Sau khi chúng tôi nghiên cứu thảo luận nội bộ với nhau, hiện tại đã có kết quả sơ bộ.”
Sau đó, ánh mắt ông ta liền nhìn thẳng vào Đinh Hoàng Liễu.
“Cô Đinh.”
“Vâng.”
Đinh Hoàng Liễu hớn hở vô cùng, không ngờ Chương Đồng Văn lại trực tiếp như thế, không hề khách sáo một chút nào, vừa bước ra liền công bố mình trúng thầu, đúng là người hào phóng nói chuyện cũng sảng khoái hơn.
Những người còn lại lắc đầu liên tục.
Mặc dù đã đoán được kết quả, nhưng vừa bước ra liền công bố, vẫn khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Lúc mọi người cho rằng ván đã đóng thuyền, chuyện bất ngờ lại xảy ra.
Chương Đồng Văn cũng không tuyên bố Đinh Hoàng Liễu đã trúng thầu, mà là nghiêm túc nói: “Cô Đinh, mời cô cầm bản kế hoạch đấu thầu của mình lập tức rời khỏi phòng họp.”