Bữa cơm này, Viên Triệu Hào khó có thể nuốt nổi, đũa cũng không động mấy lần, vẫn luôn nhìn Giang Nghĩa, Đinh Phong Thành nói chuyện cực kỳ vui vẻ.
Khách mình mời tới, kết quả lại có quan hệ rất tốt với Giang Nghĩa, đây là lý lẽ gì chứ?
Rất nhanh, Kỳ Chấn nói ra mục đích thật sự của mình, muốn hợp tác với Đinh Phong Thành, có càng nhiều hợp tác liên quan đến khai phá vùng đất hoang phía Bắc.
Đinh Phong Thành vỗ ngực nói: “Không vấn đề, chuyện này tôi bao trọn, tôi có thể chịu trách nhiệm nói thật với ông, tôi bây giờ vẫn là đang tìm những người hợp tác chất lượng tốt như chủ tịch Kỳ vậy.”
Nghe xong lời này, trong lòng Kỳ Chấn càng thêm vui mừng.
Hai người nâng cốc nói cười.
Trên cả bàn rượu, mọi người cười nói không ngừng, chỉ có Viên Triệu Hào vẫn luôn mặt lạnh.
Cuối cùng, tiệc rượu cũng đã gần xong.
Đinh Phong Thành đứng dậy nói: “Tôi còn phải trở về chuẩn bị chuyện hạng mục, không thể ở đây lâu được, đi trước một bước, mọi người ăn uống vui vẻ.”
Kỳ Chấn dẫn đầu đứng lên: “Anh Đinh đi thong thả.”
“Khách khí rồi.”
“Chúng tôi tiễn anh?”
“Không cần, một mình tôi đi là được rồi, mọi người tiếp tục.”
Đinh Phong Thành đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, dưới sự dẫn dắt của phục vụ rời khỏi phòng riêng.
Kỳ Chấn vô cùng hài lòng ngồi xuống, rất vui mừng nhìn Giang Nghĩa, nói: “Giang thần y, cũng may có ngài giúp đỡ, nếu không có quan hệ này của ngài, tôi sợ là không dễ dàng có được hạng mục như vậy.”
Giang Nghĩa khoát tay: “Không cần quá khách khí, kỳ thật tôi cũng không nói gì, đây vốn là một hạng mục chất lượng tốt, cho dù không có quan hệ này của tôi, Đinh Phong Thành cũng sẽ đồng ý hợp tác với ông.”
Cái này có cảm giác tâng bốc lẫn nhau.
Nhưng mà hai người cũng rất vui, tâng bốc đối phươg một chút cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, chỉ có Viên Triệu Hào như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Vốn ông ta muốn lợi dùng quan hệ với Đinh Phong Thành để nịnh nọt Kỳ Chấn, kết quả thì sao? Vô duyên vô cớ cho Giang Nghĩa được lợi, càng nghĩ càng giận.
Hôm nay nếu không bù đắp lại, buổi tối có lẽ ông ta cũng ngủ không yên.
Suy nghĩ một lúc.
Viên Triệu Hào đột nhiên tỉnh táo tinh thần, nói: “Chủ tịch Kỳ, tôi nhớ đến một chuyện, hôm nay bên phía phường Nguyên Thạch vừa mới có một lô hàng lớn đến, đúng lúc chúng ta cũng ăn xong rồi, không bằng, cùng đi xem xem?”
Phường Nguyên Thạch, là một trong những nơi mua nguyên liệu của Star Jewelry, mỗi tháng đều mua một lượng lớn đá thô ở đây dùng để gia công chế tạo, thành phẩm mang bán ra ngoài.
Mỗi ông trùm đá quý, đều vô cùng hứng thú với những nguyên vật liệu này.
Kỳ Chấn không chút suy nghĩ, trực tiếp đồng ý.
Đồng thời, ông ta kéo tay Giang Nghĩa nói: “Giang thần y, ngài không có chuyện gì khác chứ? Nếu không, cùng đến phường Nguyên Thạch một chuyến với tôi đi, xem mua sắm đá thô, rất thú vị.”
Giang Nghĩa ngại ngùng, gật đầu đồng ý.
“Được rồi, chúng ta lập tức xuất phát.”
Tiệc rượu giải tán, Kỳ Chấn dẫn theo Giang Nghĩa, Viên Triệu Hào ngồi xe thể thao Porsche của mình đi đến phường Nguyên Thạch.
Trên đường đi, Kỳ Chấn cũng nói những chuyện liên quan đến phường Nguyên Thạch cho Giang Nghĩa.
Phường Nguyên Thạch này cũng rất có chiều sâu.
Trên thị trường lưu truyền một câu nói: Một đao nghèo một đao phú, một đao mặc vải bố.
Phường Nguyên Thạch, nhiều người càng thích gọi nói là “Phường Đổ Thạch” .
Nơi này có một lượng lớn đá thô chưa mở, tốt xấu lẫn lộn trong đó, có thể mua được đá thô tốt hay không, ngoại trừ xem may mắn, càng nhiều hơn là xem mắt nhìn mỗi người.
Mắt nhìn tốt, có thể dùng giá tiền vô cùng thấp mua vào đá thô vô cùng tốt; mà mắt nhìn kém, sẽ tốn nhiều tiền mua đá thô bỏ đi, mất hết tiền vốn.
Trong này, có người một đêm phất lên, cũng có người một đêm nghèo đi.
May mắn, mắt nhìn, can đảm, thiếu một thứ cũng không được.
Đương nhiên, doanh nghiệp châu báu lớn như Star Jewelry, bình thường sẽ không chỉ mua một số đá thô đơn lẻ, mà là dùng giá toàn bộ mua một số lượng đá thô lớn.
Cái này thì không liên quan gì đến mắt nhìn rồi, có thể có đá thô thượng đẳng hay không, toàn bộ đều phải xem may mắn.
Dù sao bên trong một đống lớn đá thô có bao nhiêu đá thô tốt, là chuyện không ai có thể nói chính xác được.
Chuyện này có một lực hấp dẫn lớn với đàn ông.
Trên đường đi, Giang Nghĩa nghe Kỳ Chấn miêu tả, hứng thú đối với phường Nguyên Thạch không khỏi tăng lên.
Kỳ Chấn nói: “Hôm nay chúng ta chính là đi làm một người khách bình thường, xem xem đám hàng mới về có bao nhiêu hàng tốt. Đến lúc đó phải xem mắt nhìn và may mắn của mỗi người. Nếu như may mắn, nói không chừng tốn mấy chục triệu có thể mua được đá thô mấy trăm triệu thậm chí là mấy tỷ, vậy là phát tài rồi.
Nói đến đây, mấy nguòi cũng rất hưng phấn.
Bọn họ cũng không phải muốn kiếm tiền, mà là cảm thấy phương thức này thú vị, phương thức mang chút tính chất “đánh cược” này, là đàn ông thích nhất.
Trên xe, Viên Triệu Hào không có vẻ mặt gì, nhưng trong lòng mừng thầm.
Giang Nghĩa và Kỳ Chấn đều không biết, Viên Triệu Hào trong giới đá thô nổi danh là “hỏa nhãn kim tinh”, cơ bản sẽ không nhìn nhầm, luôn có thể dùng giá tiền tương đối rẻ mua được đá thô vô cùng quý.
Hôm nay Viên Triệu Hào chủ động mời bọn họ đến, là muốn khoe khoang năng lực này của mình.
Nếu như đủ may mắn, mua được đá thô vô cùng quý, như vậy, ông ta sẽ lộ được mặt tốt trước mặt Kỳ Chấn, lần nữa nhặt lại mặt mũi bị mất ở tiệc rượu..
Càng nghĩ trong lòng càng thấy đẹp, thậm chí thiếu chút nữa cười thành tiếng.