Giang Nghĩa, chính là ngọn núi lớn chắn phía trước ông ta, không thể vượt qua được.
“Mẹ nó!”
Viên Triệu Hào tức giận giậm chân, nhặt viên đá rác rưởi kia lên, phẫn nộ trở về cửa hàng đã mua viên đá.
Ông ta không nói không rằng, đi lên đập viên đá đã cắt ra lên quầy.
“Ông chủ, giải thích cho tôi!”
Chủ tiệm đi qua, nhìn viên đá, cố ý giả ngu: “Giám đốc Viên, sao vậy?”
“Sao vậy? Viên đá ông bán cho tôi là một viên đá loại hai, nên trong đều là đá xám, không có bất kỳ ngọc thạch nào! Viên đá này nhiều nhất cũng chỉ có thể bán được 15 triệu, nhưng ông lại bán cho tôi với giá 9 tỷ!”
Ông chủ cười, cố ý hỏi: “Vậy như ý của ông, muốn giải quyết như thế nào?”
“Giải quyết như thế nào? Hoàn lại tiền!”
Chủ tiệm vui cười.
“Giám đốc Viên, tiếc cho ông khi là một lão làng đã lăn lộn trong giới đá thô này lâu như vậy, thế nào, không hiểu quy tắc sao?”
Câu nói này khiến Viên Triệu Hào sững sờ.
Ông ta sao có thể không hiểu quy tắc?
Mua đồ ở đây, đều là một tay giao tiền một tay giao hàng, sau khi hai bên thanh toán xong, thì không còn liên quan đến nhau nữa.
Nếu như bạn bỏ ra rất ít tiền mà mua được một viên ngọc thạch cửa phẩm, đó chính là ông chủ xui xẻo, nếu như bạn tốn rất nhiều tiền mua được hàng loại hai, phải tự thừa nhận mình xui xẻo.
Ở đây, cái để so sánh chính là con mắt nhìn và sự may mắn.
Nếu như bạn không muốn so mắt nhìn và sự may mắn, vậy thì hãy đi mua ngọc thạch đã cắt, những thứ đó là tiền nào của nấy, không lừa già dối trẻ.
Nếu như muốn mua đá thô, không có cách nào, nhất định phải làm theo quy tắc.
Viên Triệu Hào là một người hiểu quy tắc.
Sở dĩ ông ta cuống cuồng như vậy, chủ yếu là bị lừa quá thảm, cộng thêm bị mất mặt ở trước mặt Kỳ Chấn, nên mới nhớn nhác như vậy.
Ông ta tức giận, bất bình nói: “Tôi không quan tâm, ông nhất định phải hoàn tiền!”
“Hả? Vậy để mọi người đến phán xử xem.”
Chủ quán vẫn chưa nói xong, một nhóm người đã vây xem, đây đều là những cửa hàng khác trên phố đá.
Ở đây, mỗi nhà, mỗi hộ đều trao đổi tin tức với nhau.
Viên Triệu Hào vừa nhìn thấy có nhiều người vây xem như vậy, chân lập tức mềm nhũn, thật sự muốn làm lớn chuyện, một mình ông ta sao có thể đánh lại được nhiều người như thế này?
Ông ta chỉ vào chủ tiệm: “Được, ông nhớ lấy cho tôi.”
Chủ tiệm cười khẩy nói: “Ông phải nhớ kỹ, ở đây phải hiểu quy tắc ở đây, sau đừng tùy tiện đi vào cửa hàng của người khác nói không có đồ tốt, hiểu không?”
Câu này vừa được nói ra, Viên Triệu Hào đột nhiên bừng tỉnh.
Ông ta tức giận hét lên: “Ông đã biết viên đá kia là hàng loại hai, cố ý bẫy tôi?”
Chủ tiệm không nói gì, nhưng từ biểu cảm đê tiện có thể nhìn ra, Viên Triệu Hào đã nói trúng.
Vậy mới nói, làm người, làm việc gì đều phải khiêm tốn.
Bạn đến địa bàn của người ta, khoa tay múa chân nói người ta không có hàng tốt, người ta không xử lý bạn mới là lạ.
9 tỷ, chính là một bài học đau đớn.
Viên Triệu Hào giống như người câm ăn phải hoàng liên, đắng mà không nói ra được.
“Được, rất tốt, đám khốn kiếp mấy người, sau này xem tôi làm chết mấy người như thế nào!”
Viên Triệu Hào chửi bới rời khỏi cửa hàng.
Ngoài chửi bới hai câu để thoải mái, ông ta quả thật cũng không có cách nào tốt hơn.
Trở về bên cạnh Kỳ Chấn.
Viên Triệu Hào cúi đầu xuống, thở dài, lần này xem như đã hoàn toàn mất mặt.
Điều khiến ông ta càng tức giận là, Kỳ Chấn lại nói: “Được rồi, ông cũng đừng tức giận nữa. Lúc nãy tôi với Giang thần y đã thương lượng rồi, viên đá kia của cậu ấy vì mối quan hệ của ông mới được tặng miễn phí, chi bằng cho ông là được rồi, ông có thể dùng viên đế vương lục của Giang Nghĩa để bù đắp tổn thất.”
“Hãy khai phá, chế tác thật tốt, dùng đế vương lục để bù đắp tổn thất 9 tỷ, xem như là có dư.”