Đầu óc Triệu Sơn Hà sắp bốc hoả hồ đồ luôn rồi, những lời này của hắn ta làm cho ông không biết làm sao, thậm chí không biết nên ứng phó như thế nào.
Uy hiếp, hăm doạ.
Ông ấy không bao giờ tưởng tượng được rằng đường đường là gia chủ nhà họ Đinh lại dùng những thủ đoạn đê hèn như vậy.
Thực ra cũng không có gì lạ cả.
Miễn là có thể đạt được mục đích, trước giờ Đinh Hồng Diệu luôn không từ thủ đoạn.
Đừng nhìn trên mặt Đinh Hồng Diệu đang nở nụ cười, trên thực tế, mỗi lời anh ta nói đều đâm vào tim của Triệu Sơn Hà, khiến cho Triệu Sơn Hà không thể bước ra ngoài.
Ông ấy giận dữ bước trở về, đập mạnh vào bàn, phẫn nộ gầm lên: “Đinh Hồng Diệu, nếu mày dám động đến một sợi tóc của vợ con tao, tao sẽ gọi cảnh sát bắt mày ngay lập tức!”
Đinh Hồng Diệu nhún vai: “Được thôi, vậy chú gọi cảnh sát đi. Nếu chú báo cảnh sát, tôi có thể đảm bảo rằng vợ con chú ngay cả cọng tóc cũng không còn. Chú đưa tôi vào tù, được hai năm tôi lại ra, còn chú lại mất đi người thân, lại còn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Chú Triệu, chú tự lựa chọn đi.”
Người không biết liêm sỉ, thiên hạ vô địch.
Đinh Hồng Diệu không biết liêm sỉ đến cực điểm, đối mặt với người không biết xấu hổ như thế này, có thể làm gì anh ta?
Ông ấy không muốn thông đồng làm chuyện xấu với loại người như Đinh Hồng Diệu, càng không muốn làm hại đến người có ân với ông, Đinh Phong Thành, nhưng không còn cách nào khác, nếu ông không làm theo lời Đinh Hồng Diệu, vợ con ông sẽ chết.
Không thể không làm theo.
Triệu Sơn Hà vô cùng miễn cưỡng cúi người xuống, nhặt sổ kế toán trên mặt đất lên.
Đinh Hồng Diệu hài lòng gật đầu: “Vậy mới đúng chứ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, sao phải bận tâm đến chuyện tiền bạc?”
Triệu Sơn Hà vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn vợ con tôi được bình yên.”
“Được.”
Triệu Sơn Hà chán nản rời khỏi đây với cuốn sổ kế toán, cả đường đi ông đi đến Tòa nhà Văn phòng Chế tạo Đinh Hạch trong sự chần chừ do dự, nói là tòa nhà văn phòng thôi, chứ đó chỉ là một tòa nhà hai tầng cũ kĩ.
Ông ấy bước vào cửa, lên tầng hai, thấy ánh đèn vẫn hắt ra từ phòng làm việc.
Đó là văn phòng của Đinh Phong Thành còn đang tăng ca.
Nhìn thấy cảnh này, lòng Triệu Sơn Hà như bị dao cắt, một tay ăn chơi như Đinh Phong Thành, giờ có thể thay đổi bản thân, làm việc nghiêm túc.
Đinh Phong Thành còn đối xử với ông ấy tốt ấy như vậy.
Bây giờ ông lại muốn lợi dụng sổ kế toán giả để hãm hại Đinh Phong Thành. Làm như vậy có thực sự bên không?
Không nên.
Hoàn toàn không nên.
Triệu Sơn Hà vừa nhấc chân, quay người định rời đi, nhưng vừa đi được hai bước, nhớ lại vợ con bị bắt cóc, trong lòng đau khổ.
Nếu ông cứ rời đi như thế này thì mạng sống của vợ con ông sẽ thật sự không còn nữa.
Không thể đi như thế.
Sau vài lần do dự, Đinh Phong Thành nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn lên.
“Chú Triệu? Sao chú còn chưa về nhà?”
Triệu Sơn Hà mỉm cười, bước vào và nói: “Chú là giám đốc của công ty, cháu còn chưa tan làm. Sao chú có thể mặt dày tan làm được? Còn đang xử lý dự án Thành Bắc à?”
“Đúng vậy, dự án này có liên quan đến tương lai của nhà họ Đinh, cháu phải làm thật tốt.”
“Vậy cháu làm đi, chú không quấy rầy nữa.”
Triệu Sơn Hà vội vàng rời khỏi lối đi, trực tiếp đi đến phòng tài chính, lấy chìa khóa mở cửa phòng tài chính, sau đó lặng lẽ đi vào, cất sổ kế toán giả vào ngăn kéo phòng tài chính, sau đó bước ra khóa cánh cửa lại.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, ông thở dài một hơi.
“Phong Thành à Phong Thành, chú Triệu có lỗi với cháu.”
“Cháu yên tâm, chỉ cần lần này cứu được vợ con chú ra, sau này chú sẽ dùng tính mạng của mình để đền bù cho cháu.”
Nói rồi, Triệu Sơn Hà từ xa nhìn thấy một người khác đi lên cầu thang lên lầu 2. Vừa bước vào, liền thấy đó là Giang Nghĩa!
Giang Nghĩa như thể không nhìn thấy Triệu Sơn Hà bước thẳng vào văn phòng của Đinh Phong Thành, hai người châu đầu vào nhau, cũng chẳng biết đang nói gì.
Đinh Phong Thành mặt biến sắc, sau đó gật gật đầu, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Triệu Sơn Hà cũng không nghĩ nhiều, vừa định rời đi, Giang Nghĩa đi ra ngăn ông ấy lại, cười nói: “Chú Triệu, Phong Thành có vài chỗ không hiểu, cần chú giúp đỡ, chú đi xem thử đi.”
“À, được.”
Triệu Sơn Hà lòng bàn tay đầy mồ hôi, dè dặt bước vào văn phòng.
Bên này, Giang Nghĩa nhìn bóng lưng của Triệu Sơn Hà, trong mắt lóe lên sự khôn ngoan khó phát giác, như thể mọi chuyện đều nằm trong tính toán của anh.
Đồng thời anh quay đầu nhìn phòng tài chính cuối hành lang, chậm rãi đi tới.
Khoảng 3 phút sau, Giang Nghĩa quay lại văn phòng để nghiên cứu kế hoạch xúc tiến của dự án cùng với Đinh Phong Thành và Triệu Sơn Hà.
Nghiên cứu chưa được 10 phút, bên ngoài xảy ra gì đó.
Chỉ nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên liên hồi, có vẻ như có một chiếc xe cảnh sát đang đậu bên ngoài tòa nhà văn phòng.
“Chuyện gì vậy?”
Đinh Phong Thành đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy hai chiếc xe cảnh sát đậu dưới tòa nhà văn phòng, sau đó một cảnh sát mặc cảnh phục bước ra, bước lên cầu thang lên tầng hai.
“Tại sao cảnh sát lại ở đây?” Đinh Phong Thành khá khó hiểu hỏi.
“Chú không biết.” Triệu Sơn Hà giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt hoài nghi.
Ngay sau đó, cảnh sát đã đến hiện trường.
Vừa lúc cảnh sát đến, một người khác cũng đến.
Đinh Hoàng Liễu.
Khi thấy cảnh sát lên lầu, cô ta cũng lên lầu, đi theo phía sau để hóng.
Cảnh sát ập vào phòng, chặn ba người Đinh Phong Thành lại trong phòng hỏi: “Người phụ trách ở đây là ai?”
Đinh Phong Thành tiến lên một bước: “Tôi, tôi là người phụ trách ở đây Đinh Phong Thành.”