“Bây giờ Giang Nghĩa là giám đốc của phòng kinh doanh, ông chỉ cần bảo anh ta mua một phần trong lô hàng loại 2 này, vậy thì tất cả tổn thất đều do anh ta chịu trách nhiệm. Như vậy, tôi vừa giảm bớt áp lực, ông lại có thể tìm được cớ xử lý Giang Nghĩa. Hai chúng ta đều có được cái mình muốn, cớ sao không làm?”
Vừa nói như vậy, tinh thần của Viên Triệu Hào lập tức trở nên tốt hơn.
Phải, để Giang Nghĩa đi làm kẻ xui xẻo này, để cậu ta gánh tổn thất, nhân cơ hội này thì có thể hạ bệ cậu ta.
Vị trí giám đốc thu mua này không phải sẽ trống rồi sao? Viên Triệu Hào có thể tiếp tục danh chính ngôn thuận đảm nhận, tin rằng Kỳ Chấn cũng sẽ không liên tục hai lần phớt lờ mặt mũi của ông ta.
“Chủ ý này hay.” Viên Triệu Hào nhìn Weiss: “Có điều cậu phải tiết lộ cho tôi, chúng tôi sẽ tổn thất khoảng bao nhiêu tiền?”
Weiss nói: “Lô hàng này của tôi tổng cộng tốn 900 tỷ, bên các ông nếu chỉ ăn vào một phần, sẽ thiệt hại khoảng 300-600 tỷ.”
300-600 tỷ.
Có hơi nhiều.
Nhưng nếu có thể dùng tổn thất này làm cái giá, xử lý được Giang Nghĩa, vẫn là xứng đáng.
Huống chi, số tiền này là tiền của Star Jewelry, đâu phải là tiền của Viên Triệu Hào ông ta, có thể thử!
“Thành giao.” Viên Triệu Hào cười ha hả nói.
Hai người nâng ly rượu lên, chạm nhẹ, một hơi uống cạn.
Một âm mưu nhằm vào Giang Nghĩa, chính thức sinh ra.
Giang Nghĩa giờ phút này vẫn đang ở nhà ngủ ngon lành, cái gì cũng không phát giác, một loạt những chuyện vào buổi tối hôm qua khiến anh quá mệt mỏi, hôm nay bất giác ngủ thêm một lúc.
Trong lúc mơ mơ màng màng đang ngủ thì cảm thấy trên mặt có thứ gì đó nhúc nhích.
Mở mắt ra nhìn thì nhìn thấy Đinh Thu Huyền cầm một chiếc bút lông đen nằm bò ở bên cạnh Giang Nghĩa, cũng không biết vẽ gì ở trên mặt anh.
“Em làm gì vậy?” Giang Nghĩa bị dọa giật mình.
“Không làm gì cả, chỉ là vẽ một con rùa nhỏ trên mặt anh, rùa con thích ngủ, he he he.”
Giang Nghĩa bật dậy, mau chóng đi vào nhà vệ sinh rửa con rùa con trên mặt đi.
“Em ấy, thật là càng ngày càng nghịch.”
Đinh Thu Huyền nhún vai: “Còn nói em, anh nhìn xem, mặt trời đã lên tới mông rồi anh còn ngủ.”
Giang Nghĩa từ trong nhà vệ sinh đi ra: “Còn không phải tối qua vì giúp anh hai Đinh Phong Thành của em mới dẫn tới nửa đêm mới được đi ngủ, buồn ngủ chết anh rồi.”
“Đúng rồi, còn chưa hỏi anh, tối qua rốt cuộc như nào rồi?”
“Nói ra thì cũng thật sự khá nguy hiểm, anh cả đó của em ra tay thật sự tàn độc, suýt nữa thì xử toang luôn Đinh Phong Thành rồi.”
Giang Nghĩa kể lại một lượt quá trình chi tiết.
Đinh Thu Huyền nghe xong cũng lắc đầu.
“Đinh Hồng Diệu làm cũng quá mức rồi? Anh ta muốn giết luôn Đinh Phong Thành như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên, bây giờ Đinh Phong Thành chính là cái gai trong tim của anh ta, không nhổ bỏ, ăn không ngon ngủ không yên.”
“Vậy anh hai của em cũng quá nguy hiểm rồi.”
Giang Nghĩa nhún vai: “Không nguy hiểm làm sao làm lên sự nghiệp lớn được? Nếu tùy tiện thì có thể ngồi vào vị trí gia chủ, vậy Đinh Phong Thành sẽ không có cảm giác tự hào gì cả. Nguy hiểm vẫn là cần, chúng ta bây giờ chỉ có thể cẩn thận từng bước, đề phòng Đinh Hồng Diệu mọi nơi.”
Đang nói chuyện thì điện thoại của Giang Nghĩa đổ chuông.
“Alo?”
“Giang Nghĩa, là tôi, Viên Triệu Hào.”
“Có chuyện gì sao?”
“Là như này, hiện nay công ty có một lô hàng cần mua, cậu không phải là giám đốc thu mua vừa nhận chức hay sao? Chuyện này rơi vào đầu của cậu rồi.”
Viên Triệu Hào nói xong tình hình cụ thể thì cúp máy.
Giang Nghĩa nhìn điện thoại, nhìn Đinh Thu Huyền, cười khổ lắc đầu: “Sóng trước chưa yên sóng sau đã tới.”