Chiến Thần Tu La

Chương 832



CHƯƠNG 832

Thế lửa hiện nay đã được khống chế, tin chắc rất nhanh có thể dập lửa.

Nhưng trận hỏa hoạn này không biết sẽ thiêu chết bao nhiêu người, sẽ gây ra tổn thất kinh tế lớn cỡ nào đối với khu Giang Nam, tổng phụ trách như anh, khoảng thời gian tiếp theo chắc sẽ rất bận.

Sau khi đường thông thoáng, bọn họ rất nhanh đã về đến y quán Nhân Trị.

Sau khi Giang Nghĩa đưa Tân Uẩn, Tân Tử Dân về nhà thì không nán lại, đưa Tiểu Điệp về tòa nhà văn phòng của tổng phụ trách.

Trên đường đi.

Tiểu Điệp nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ, vô cùng cảm khái chua xót.

Nhiều năm trước, cô ta từng là một phần của thành phố này, cùng với Tôn Tại Ngôn trải qua một quãng thời gian tươi đẹp khó quên; thời gian trôi qua, năm tháng như thoi đưa, nhiều năm qua đi như vậy, cũng không biết Tôn Tại Ngôn sống có tốt không.

“Anh định để tôi ở đâu?” Tiểu Điệp hỏi.

“Nơi an toàn.”

Tiểu Điệp mỉm cười, thành phố này còn có nơi an toàn sao? Xí nghiệp Thiên Đỉnh mà nhà họ Tôn quản lý, ở khu Giang Nam là tồn tại như đầu rồng, gần như tương đương Thủy Vân Thiên của Nam Thành.

Cô ta trở về, chỉ sợ sẽ bị người của xí nghiệp Thiên Đỉnh truy sát đến chết? Đâu thể an toàn được?

Tiểu Điệp nói: “Tôi cảm ơn ý tốt của anh, nhưng nếu anh cảm thấy sợ thì để tôi xuống, tôi sẽ tự mình nghĩ cách gặp mặt Tại Ngôn.”

“Cô không làm được.”

Giang Nghĩa đanh thép từ chối cô ta, hơn nữa nói: “Tôi có cách giải quyết Thủy Vân Thiên, cũng có năng lực đối phó xí nghiệp Thiên Đỉnh. Lần này đón cô trở về, tôi không chỉ là muốn thu phục Tôn Tại Ngôn.”

Anh nhìn ngôi sao trên bầu trời đêm: “Càng muốn giải quyết xí nghiệp Thiên Đỉnh.”

Kẻ đầu sỏ hại chết em trai Giang Châu của anh, là đến lúc kết thúc rồi, trò chơi mèo vờn chuột đã chơi đủ lâu rồi, các phương diện của xí nghiệp Thiên Đỉnh đều trong trạng thái sụp đổ.

Tòa cao ốc bên bờ vực sụp đổ.

Giang Nghĩa cũng chán rồi, chuẩn bị tiễn đưa xí nghiệp Thiên Đỉnh đoạn đường cuối cùng.

Nửa tiếng sau.

Chiếc xe dừng ở dưới tòa nhà văn phòng của người tổng phụ trách, vừa xuống xe, cả người Tiểu Điệp cũng không biết nên nói gì mới được.

Cô ta cho dù không hiểu chuyện nữa, cũng biết nơi này là nơi nào.

“Giang Nghĩa, anh dẫn tôi đến đây làm gì?”

“Nơi này là nơi cốt lõi nhất của khu Giang Nam, chỗ của cơ quan chính phủ, anh dẫn tôi đến đây, không sợ bị chính phủ trừng phạt sao?”

Giang Nghĩa đã cười.

Chưa đợi Giang Nghĩa trả lời, chỉ thấy cửa của tòa nhà mở ra, một đám người vội vàng đi ra.

Một người đàn ông mặc vest thắt cà vạt đi tới, cúi người trước Giang Nghĩa: “Tổng phụ trách, anh vất vả rồi.”

Tổng… phụ trách?

Trong ánh mắt của Tiểu Điệp tràn ngập sự kinh ngạc và hoảng sợ, một tiếng gọi này, trực tiếp khiến Tiểu Điệp biết rõ thân phận của Giang Nghĩa.