Chương 895
Giang Nghĩa để ly trà xuống, nở nụ cười hài lòng, anh thích nhất nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của người khác.
Trên đời này, còn có chuyện gì vui hơn khi nhìn thấy người khác vui không?
Sau khi ôm nhau một lúc lâu, hai người tách nhau ra, Tôn Tại Ngôn đưa tay vuốt ve gương mặt của Tiểu Điệp, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, tất cả đều rất không chân thực.
Anh ta hỏi: “Tiểu Điệp, em sao lại quay về? Tại sao em trở về lại không gặp anh? Nhiều năm như vậy, em đã đi đâu?”
Tiểu Điệp nghẹn ngào kể vắn tắt một lượt những chuyện này.
Tôn Tại Ngôn lúc này mới biết, thì ra những năm nay Tiểu Điệp đã chịu nhiều đau khổ như vậy, còn biết thì ra Giang Nghĩa là ân nhân cứu mạng của Tiểu Điệp, là đại ân nhân để hai người bọn họ được gặp lại nhau, gương vỡ lại lành.
Mà Tôn Tại Ngôn luôn đối đầu với đại ân nhân, thật sự không bằng loài heo chó.
Bụp, Tôn Tại Ngôn trực tiếp quỳ ở trước mặt Giang Nghĩa.
“Tổng phụ trách, xin lỗi, tôi bị con lợn lừa mới đối đầu với anh.”
“Muốn đánh muốn phạt, nghe theo tất!”
Giang Nghĩa cười ha hả, anh đã rất lâu không vui như vậy rồi.
Anh nói: “Anh không cần xin lỗi, tôi là vì kiểm tra năng lực của anh mới không để Tiểu Điệp gặp mặt anh trước, điều này không thể hoàn toàn trách anh.”
“Trên thực tế, anh cũng đã thể hiện tài năng rất kiệt xuất cho tôi thấy, đáng để tôi vì anh làm nhiều như vậy.”
“Tôn Tại Ngôn, kế hoạch của anh thật sự đủ thâm, vậy mà có thể nghĩ ra việc lợi dụng ‘việc thiện’ của tôi tạo ra dư luận, biến ‘việc thiện’ thành ‘việc ác’, thật sự không phải là chuyện người bình thường có thể nghĩ tới.”
“Nói thật, nếu không phải tôi chiếm được lợi ích của thân phận ‘người tổng phụ trách’, e là thật sự sẽ thua anh rồi, tôi quả nhiên không nhìn nhầm người.”
Tiểu Điệp rất kiêu ngạo nói: “Hừ, tôi đã nói trước rồi, mưu trí của Tại Ngôn vô địch thiên hạ.”
Lâm Chí Cường lại càng kiêu ngạo mà nói: “Hừ, luận mưu kế, lão đại của chúng tôi mới là giỏi nhất!”
Bọn họ giống như hai đứa trẻ cãi nhau.
Giang Nghĩa mỉm cười, ý bảo bọn họ yên lặng, sau đó nói với Tôn Tại Ngôn: “Được rồi, không nói nhảm nữa, tôi nói rõ với anh rồi. Tôi giúp anh, kiểm tra anh, chỉ là vì muốn nhận anh về dưới trướng của tôi.”
“Như thế nào, Tôn Tại Ngôn, bằng lòng làm việc dưới trướng của tôi chứ?”
Tôn Tại Ngôn mừng như điên.
Anh ta vỗ ngực nói: “Đương nhiên bằng lòng! Từ nay trở đi, cái mạng của tôi chính là của cậu, tổng phụ trách đại nhân, cậu muốn tôi lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không từ!”
“Tốt!”
Thu phục một mãnh tướng, Giang Nghĩa cảm thấy vui từ tận đáy lòng.
Anh từ trên ghế đứng dậy, đi tới hai bước, đích thân đỡ Tôn Tại Ngôn dậy.