Chương 904
Tuy rằng chuyện này nghe hoang đường không tả được, tuy những người khác không tin Giang Nghĩa, nhưng Đinh Thu Huyền tin.
Đã bao nhiêu lần rồi?
Mỗi lần, Giang Nghĩa đều có thể biến chuyện thối nát thành chuyện thần kỳ, đều có thể làm những chuyện người khác căn bản không hề làm được.
Cho nên, cô nguyện ý tin tưởng Giang Nghĩa.
Đinh Thu Huyền gật gật đầu, “Ừm, nếu có bánh trôi Long Thành Viên tươi ngon, em tất nhiên là sẽ muốn ăn rồi.”
“Được, anh sẽ liên hệ giúp em.”
Giang Nghĩa lấy di động ra gọi điện thoại cho Tôn Tại Ngôn.
“Alo, Tại Ngôn, giúp tôi một chuyện. Bây giờ muốn ăn bánh trôi Long Thành Viên, anh giúp tôi hẹn sư phụ của họ giúp tôi, tới nhà hàng Trường Thanh một chuyến, làm bánh trôi cho phòng bao số 6.”
“Ok, trong vòng 15 phút sẽ tới.”
Cúp điện thoại, Giang Nghĩa nhìn mọi người, nhàn nhạt nói: “15 phút nữa sư phụ sẽ đến làm bánh trôi cho chúng ta, xin mọi người chờ một lát.”
Cả phòng lại vang lên tiếng cười nhạo không thôi.
15 phút? Ha ha ha ha, cười chết tôi rồi!
Sư phụ bên kia cho dù muốn hẹn trước, không phải mười ngày nửa tháng thì sao hẹn được, huống chi Giang Nghĩa chỉ là một viên chức nhỏ, đến tư cách hẹn trước cũng không có.
Chung Đào nói: “Này, anh diễn nhiều thế làm gì?”
Giang Nghĩa cười cười, không nói gì.
15 phút, nói dài cũng không dài lắm, mọi người ngồi trên ghế tùy tiện đọc tin tức, sau đó lại nghe được bên ngoài phòng bao truyền đến từng tiếng cảm thán.
Trong đó có người hô lên: “Đó không phải là sư phụ của Long Thành Viên sao? Sao lại đến quán cơm Trường Thanh?!”
Một tiếng hô này khiến toàn bộ mọi người có mặt trong phòng bao bị dọa.
Cả đám vội vàng đứng dậy ra ngoài xem, Chung Đào cũng ngồi không yên, đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Nghĩa ngồi trên ghế, gắp một đũa thức ăn, vừa ăn vừa nói với Đinh Thu Huyền: “Em đói bụng rồi đúng không? Ngồi chờ một lát, bánh trôi sẽ làm xong ngay thôi.”
Đinh Thu Huyền hưng phấn nói: “Anh thật sự mời sư phụ của Long Thành Viên đến à?”
“Ừ.”
“Sao anh mời được vậy?”
Giang Nghĩa cười cười, thuận miệng giải thích: “Vì sư phụ của Long Thành Viên và sư phụ Nhiếp của quán cơm Uyên Ương, Nhiếp Tranh là bạn tốt, anh và sư phụ Nhiếp lại là bạn chí cốt, nên mọi người đều quen biết nhau, giúp đỡ nhau một chút có là gì đâu.
Đinh Thu Huyền có hơi ngạc nhiên.
Đừng nhìn Giang Nghĩa chẳng ra sao, nhưng bạn của Giang Nghĩa đều là những nhân vật kỳ tài.
Cô bĩu môi nói: “Anh đó, sau này học hỏi bạn anh nhiều hơn đi, không thể làm nhân viên bình thường cả đời chứ?”
“Ha ha, được rồi, anh biết rồi.”
Hai người đang trò chuyện, chỉ thấy đám người Chung Đào lục tục đi đến, ngồi về vị trí cũ.