Chiến Thần Tu La

Chương 918



Chương 918

Dương Quân Như và La Phong liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy ngại ngùng.

Dương Quân Như hoảng sợ nói: “Anh Giang, anh đã giúp chúng tôi nhiều như vậy, tôi cũng không biết phải làm như thế nào để báo đáp anh mới tốt, đặc biệt là mười tám tỷ đó, tôi…”

Cô ta muốn nói là có lẽ cả đời này cũng không thể trả hết, nhưng lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.

Đinh Thu Huyền cười nói: “Cái cô gái ngốc này, bọn tớ tự nguyện giúp cậu mà, đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng. Nếu như Giang Nghĩa đã nói là có nơi thích hợp, vậy thì cứ lập tức chuyển đến đó đi, một nơi vừa dơ vừa bẩn như thế này đúng là không thích hợp để ở lại.”

“Được.”

Thế là Dương Quân Như dìu La Phong lên xe nhờ sự trợ giúp của Giang Nghĩa, để cho anh ta ngồi yên.

Lúc còn hai người.

Đinh Thu Huyền hỏi Giang Nghĩa: “Anh rút ra mười tám tỷ trong một lần, lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”

Giang Nghĩa cố ý bày ra biểu cảm nhăn nhó: “Em biết rồi đó, anh đã ký hợp đồng với đội xe, bọn họ trả tiền thưởng trước cho anh, tất cả tài sản của anh đều ở đây này. Lúc đầu muốn dành cho em niềm vui bất ngờ, bây giờ đã mất trắng rồi.”

“Thì ra là thế.” Đinh Thu Huyền xem như đã hiểu: “Có thể giúp đỡ cho người khác, đây chính là niềm vui lớn nhất mà anh dành cho em, chỉ có điều lần này chắc anh phải làm việc cho đội xe nhiều lắm?”

“Đúng vậy, sau này có muốn lui cũng không lui được.”

Trên thực tế, Giang Nghĩa căn bản không nghĩ tới chuyện muốn lui.

Ở đội xe Ferrari, anh có thể điều khiển xe đua tân tiến nhất, đó chính là một sở thích trong những sở thích ít ỏi của anh, làm sao có thể bỏ nó được chứ?

Nói như vậy là đã có thể để mình danh chính ngôn thuận bắt đầu thi lái xe, lại có thể khiến vợ cảm thấy mình hào phóng, cớ sao lại không làm? Dần dà, Giang Nghĩa cũng có chút “âm mưu” của những người đàn ông đã kết hôn.

Sau khi mọi thứ được chuẩn bị xong xuôi, Giang Nghĩa lái xe chở một nhóm người rời khỏi.

Ở trên xe.

Dương Quân Như tò mò hỏi: “Anh Giang, anh muốn đưa chúng tôi đi đâu vậy?”

“Phòng khám Nhân Trị.”

“Hả, đi đâu khám bệnh chứ?”

“Đi khám bệnh, và cũng là nơi ở?”

“Ở phòng khám Nhân Trị?” Dương Quân Như kinh ngạc: “Chuyện này sao có thể?”

Giang Nghĩa nói: “Không có chuyện gì đâu, tôi với gia chủ phòng khám Nhân Trị – Tân Uẩn rất thân với nhau, cho các người ở đó cũng không thành vấn đề gì, hơn nữa nhà của bọn họ rất lớn, người lại ít, có thêm mấy người ở chung càng có sức sống hơn.”

Cứ như vậy, Giang Nghĩa căn bản không thèm hỏi ý kiến của Tân Uẩn mà trực tiếp lái xe chở người đến phòng khám Nhân Trị.

Xe dừng lại.

Còn chưa xuống xe, bọn họ đã nhìn thấy ở cổng phòng khám Nhân Trị có một đám người đang vây quanh, bên trong ồn ào, không biết là đang nói cái gì.

Đinh Thu Huyền nói: “Không hổ là một nơi có danh tiếng trăm năm, người đến khám bệnh nhiều như thế?”