“Tóm lại hy vọng của cậu ta lớn hơn chúng ta, hơn nữa bà nói muộn rồi, cậu ta đã cầm hết những bùa nổ đi rồi.”
Tửu Lão uống rượu, nói: “Cái kia cũng đủ nổ tung Hậu Sơn của Vấn Đạo Tông”
Sắc mặt Ngân Hoa bà bà thay đổi: “Thật ra thì tên nhóc này còn muốn học cách luyện chế bùa nổ với tôi, những vật liệu còn sót lại của tôi cũng đã vắt óc đưa cho.
cậu ta hết rồi, số lượng đại khái có thể chế tạo được gấp năm lần”
“Gấp năm lần?”
Tửu Lão nghe thế thì không kìm được phun một mồm rượu ra.
“Tên nhóc này sẽ không phải thế chứ! Nếu muốn chế tạo bùa nổ thì nửa cái thôi Vấn Đạo Tông cũng phải bay lên trời rồi”
“Tôi cũng không mong sẽ điên đến thế, nhưng nghĩ lại nổ bay Vấn Đạo Tông cũng rất thú vị” Ngân Hoa bà bà cười không tim không phổi, nói.
“Nếu chuyện này xảy ra thì toàn bộ giới tu luyện sẽ xảy ra hỗn loạn lớn” Tửu Lão hít một hơi thật sâu.
“Đi thôi, chuẩn bị đi thế giới ẩn một chút.
Bên chỗ Tân Trạm vẫn còn cần chúng tôi giúp đấy”
Trên đường Tân Trạm không hề dừng lại, trong núi Tuyết sơn, Tân Trạm lấy ngọc bài ra, tiến vào trong thế giới ẩn Tam tông lần nữa.
Lần này, Tân Trạm đi thẳng đến dãy núi yêu thú.
“Tên nhóc này thật sự đi yêu tộc.” Khôi ảnh đi theo phia sau, rất hứng thú.
“Trưởng lão Tuân bắt mình đi theo anh ta, lo lắng tên này giở trò bịp bợm.
Nhưng bây giờ xem ra tên này cũng chỉ là một tên ngốc.
Thật sự Tuân Trì đã nhìn lầm rồi, mình còn tưởng ông ta là một người thông minh chứ”
“Đi đến chỗ không quen thuộc giống như chỗ của yêu tộc, cướp đoạt vật quan trọng bên mình của yêu vương, dùng đầu gối cũng biết tên này sắp xong đời rồi” Khôi Ách liên tục cười lạnh.
“Muốn cướp đi bảo vật của Ba yêu vương thì đầu tiên phải đến chỗ kia, lấy một chút bảo vật mới được”
Tần Trạm tự lẩm bẩm, nhưng thực tế là muốn ổn định Khôi Ách.
Khôi Ách bay lơ lửng sau lưng anh, như đang suy nghĩ gì đó.
Xem ra tên nhóc này còn có những con bài chưa lật, nếu thật sự có nơi giấu bảo vật, chính mình đi đến đó, báo cáo địa điểm cho Tuân Trì, cũng có chỗ có lợi.
Khôi Ách vừa đi theo Tân Trạm, vừa báo tin cho trưởng lão Tuân.
Mà bước chân của Tân Trạm rất nhanh, sau mười ngày đi liên tục đã đến trước dãy núi.
Lấy la bàn được chế tạo đặc biệt của Hồ lão, Tân Trạm để phù không nguyên thạch vào, theo tuyến đường kì lạ từ từ đi vào trong yêu cốc.
“Được lắm, tên nhóc này không đi”
Yêu cốc vẫn yên tĩnh như thường, lần thứ hai đi vào trong đó, Tân Trạm làm ra vẻ giống như không cảm giác được đang bị giám sát, cười lạnh.
“Nếu không đi, tối nay cậu cũng đừng mơ đi được”
Trước tiên Tân Trạm giả vờ giả vịt, tìm một chút bảo vật trong sơn cốc, sau đó ở trong sơn ốc, anh bắt đầu vẽ lên những đường vẽ trận pháp.
“Rốt cuộc tên nhóc này đang tìm cái gì”
Chân mày Khôi Ách hơi chau lại.
Hắn ta là sinh linh dị giới, chưa từng nghe về sự kì lạ của Vẫn yêu cốc.
Dù sao ngay cả yêu tộc cũng chỉ có yêu vương ở bậc cao mới biết rõ nguy hiểm của nơi này.
Nhưng hắn ta thấy Tân Trạm vẽ trên mặt đất những hoa văn của trận pháp thì lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Sơn cốc không có lấy một người nhưng Tần Trạm lại bố trí thượng cổ đại trận giống như mắc đại dịch vậy.
Anh ta bày binh bố trận vì ai, cuối cùng anh ta định làm gì.
Theo bản năng Khôi Ách cảm thấy hơi bất an, trên thực tế sau khi bước vào yêu cốc, hắn ta đã có cảm giác bất thường.
Chỗ này giống như cắt đứt tất cả liên hệ với bên ngoài, khiến cho hắn có cảm giác rất không thoải mái, một vài năng lực cũng bị chỗ này ngăn cấm.
“Quên đi, để ý anh ta làm gì, anh ta cũng không phát hiện ra mình, đợi mình nhớ hết trận pháp này, sau khi đi khỏi đây thì sẽ hỏi trưởng lão Tuân cho biết.”
Khôi Ách lắc đầu, không gian ở chỗ kì quái này đúng là có vấn đề, ngay cả truyền tin ra ngoài cũng không được, chỉ đành đợi đến khi ra ngoài.
Thời gian Tân Trạm bày binh bố trận từ từ trôi qua, chẳng bao lâu màn đêm đã hạ xuống.
Bầu trời Vẫn yêu cốc, những tia sáng đỏ giống như những hạt mưa đang rơi.
Trong trận pháp, Tân Trạm ngồi bắt chéo chân.
Đôi mắt có vẻ lười biếng, một buổi chiều nay anh đã cố gắng tập trung, sử dụng toàn bộ thần thức để bày binh bố trận, nhá nhem tối mới coi như miễn cưỡng hoàn thành.
Nhưng khóe miệng anh lại mang theo một nụ cười.
Cái tên giám thị chết tiệt này, đêm nay sẽ là đêm cuối cùng hắn ta giám sát mình.
“Trời đêm ở đây thế nào hả?”
Tần Trạm thấy những tia đỏ xung quanh ngày một nhiều, đột nhiên mở miệng nói.
Trong sơn cốc chỉ có một mình anh, đột nhiên nói với ai đó, tình cảnh này có hơi đáng sợ.
Ở chỗ cách Tần Trạm không xa lắm, Khôi Ách trừng mắt lên, dúng ánh mắt kỳ quái nhìn Tân Trạm một cái, sau đó nhắm hai mắt lại.
“Tôi biết anh nghĩ rằng tôi không cảm thấy gì, nhưng có một số việc, sẽ nằm ngoài dự liệu như thế”
Không có ai trả lời, Tân Trạm cũng không sốt ruột, anh cười nhạt nói: “Đi ra từ Vấn Đạo Tông, một mạch đi ra ngoài với tôi, quay về thế giới ẩn, đến chỗ yêu tôc này, anh không thấy mệt sao?”
“Anh truyền bao nhiêu tin nhắn về cho Tuân Trì nhưng ông ta đã cho anh được bao nhiêu câu trả lời thuyết phục chứ?”
Vẻ mặt Khôi Ách trở nên nặng nề, cuối cùng hẳn ta cũng mở mắt ra, chăm chú đánh giá Tân Trạm.
Tên nhóc mà mình chưa bao giờ xem trọng này, thế mà lại phát hiện ra mình, nhưng vẫn như cũ không hề mở miệng, chỉ bay lơ lửng trong không trung, nhìn chằm chằm Tân Trạm, muốn nhìn xem rốt cuộc Tân Trạm định làm gì.
“Loại người có năng lực như anh cũng không phải người của thế giới này, anh đến từ một thế giới khác!”
“Làm thế nào mà Tuân Trì có được anh, ông ta có thể cho anh cái gì tốt chứ?”
“Chắc anh cũng biết vì sao tôi đưa anh đến sơn cốc này để đàm phán với anh chứ?”
Tần Trạm nói liên tục, mỗi câu đều rơi vào trong hư không, quanh quẩn trong sơn cốc.
Vẻ mặt Khôi Ách càng lúc càng khó coi, thân thể trong suốt của hắn ta đang run rẩy nhè nhẹ.
Hắn ta tự hỏi mình chưa bao giờ để lộ thân thể, tại sao Tân Trạm này lại có thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn chứ.
Hơn nữa trong phỏng đoán lại có thể nói rõ lai lịch và mục đích của hắn ta.
Cảm giác này giống như không phải mình đang âm thầm theo dõi Tân Trạm mà cũng giống như Tân Trạm đang nhìn trộm chính mình vậy.
Tên nhóc này đúng là lòng dạ rất sâu, mình thế mà trước đây đã coi thường anh ta.
“Nói cho anh biết này! Chỗ này gọi là Vẫn yêu cốc, không gian chỗ này không giống với bên ngoài, lúc ở trong sơn cốc cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào thì cũng không ai có thể thoát ra ngoài được, chuyện này đòi hỏi phải có phương pháp bí mật.”
Tân Trạm vẫn mỉm cười, thẳng thắn nói.
“Nếu tôi không đi thì anh cũng sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi.
bây giờ anh có thể thử xem có phải tôi đang lừa anh hay không.”
Trong mấy câu này của Tân Trạm nửa là thật nửa là giả, anh vừa để xác định vừa để thăm dò.
Nhưng cho dù đó là gì thì Tân Trạm cũng phải bắt hắn ta mở miệng.
Vẻ mặt khôi ảnh lộ ra vẻ khó coi.
Hắn ta đã thử từ trước, không gian trong này có một sự áp bách kì dị, cơ bản không có cách nào để rời đi, giống như bị giam cầm.
Chẳng lẽ thật sự giống như tên nhóc đó nói, nếu hắn ta không đi thì sẽ mãi mãi bị vây ở trong này sao?
“Tôi chạy đến đây không phải vì bảo vật, mà muốn cùng anh tâm sự.
Chúng ta sẽ tiêu tốn một tháng ở đây là được.”
Tân Trạm nói xong câu đó thì đã nhắm mắt khoanh chân tu luyện.
Mà lúc này, sơn cốc truyền đến một giọng nói cảm thán.
“Tôi và cậu không quen biết thì có cái gì để nói với nhau chứ.”
“Anh quả nhiên đã nói chuyện.” Tân Trạm nói.
“Cậu biết đến sự tồn tại của tôi thì như thế nào chứ, cứ giả vờ không biết có phải tốt hơn không? Tôi với cậu nói chuyện với nhau, đều không phải là chuyện gì tốt với mỗi người, đâu nhất thiết phải biết rõ.” Khôi Ách không biết làm sao nói..