Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1124: Chương 1124





Trưởng lão tóc đen lại bước ra, một bước của ông ta dài vạn trượng.

Mà Tân Trạm không chút do dự, một lần nữa anh quyết định sử dụng dịch chuyển Càn Khôn.

Hai bóng người dịch chuyển chớp mắt, nhanh chóng bay đi xa.

“Tân Trạm!”
Trên lưng Chu Linh, Diệp Thành đỏ bừng hai mắt nhìn Tân Trạm câu trưởng lão tóc đi.

Mắt của Tô Uyên cũng hiện rõ vẻ căng thẳng, cô vội vàng rút thanh kiếm dài ra.

Tân Trạm dẫn theo trưởng lão tóc đen đi rồi, đồng nghĩa với việc bảo vệ bọn họ, đem nguy hiểm lại cho chính anh.

Chu Linh cũng xòe rộng đôi cánh của mình, chuẩn bị bay ra ngoài, nghĩ cách để giải cứu Tân Trạm.

“Các chư vị đại hiệp, trước hết xin mọi người đừng manh động”
Có điều đúng vào lúc này, một bóng người có ánh sáng vàng chói lóa bước ra từ hư vô và xuất hiện trước mặt họ.

“Giới thiệu với mọi người một chút, ta là Phù Ma”
Tướng mạo của lão già này vô cùng xấu xí, trên người lão ta còn tỏa ra loại sóng điện kỳ dị.


Lão ta khẽ mỉm cười nhìn đám người Tô Uyên.

Lúc này, tình hình bên phía Tân Trạm và trưởng lão tóc đen chẳng khác nào như mèo vờn chuột.

Mỗi lần trưởng lão tóc đen đi một bước, Tân Trạm phải dùng dịch chuyển Càn Khôn để né ông ta.

Căn cơ tu vi của hai người gần như chênh lệch quá lớn, một trời một vực, Tân Trạm lại không thể tự mình xuất chiêu, căn bản cũng không có sức đánh trả lại lão ta.

“Này, nhóc.

Tôi khuyên cậu nên sớm đầu hàng thì hơn”
Tốc độ của lão già tóc đen kia không nhanh cũng không chậm, bám sát sau lưng Tân Trạm cứ như keo sơn.

Tân Trạm sử dụng dịch chuyển Càn Khôn càng nhiều, vẻ mặt của lão già này càng trở nên hưng phấn hơn.

Đối phương cùng lắm chỉ có sức mạnh của Xuất Khiếu Cảnh, mà lại có thể thi triển không gian pháp thuật nhiều lần như vậy, nếu như lão ta cũng chiếm được thần pháp này này thì thực lực của lão ta sẽ tăng vọt.

“Cậu đoán xem cậu còn có thể bay như thế này bao lâu nữa? Không gian pháp thuật tiêu hao thần thức rất nhiều.


Không cần lão đây ra tay thì cậu đã ngỏm mất tiêu rồi, hơn nữa khi trở về ngọn núi phía sau kia, đối mặt với vô số trưởng lão của Đạo Tông, cậu cũng chỉ còn có con đường chết mà thôi.


Trưởng lão tóc đen cười nhạt, từng bước đuổi theo sát Tân Trạm.

Tân Trạm im lặng không nói gì, cứ chạy về phía trước.

Trưởng lão tóc đen nói đúng, quả thực anh đã bắt đầu hoa mắt, chóng mặt, nhận thức giảm, Kim Sắc Tiểu Nhân cũng không thể chịu nổi nữa, mồ hôi chảy đầm đìa trên người.

Và mỗi khi dịch chuyển Càn Khôn, Kim Sắc Tiểu Nhân cũng run lên.

Trên người Tân Trạm đã bắt đầu xuất những biểu hiện bất thường, hai mắt đỏ ngầu, ngay cả mắt và lỗ mũi cũng bắt đầu chảy máu.

“Đã đến cực hạn rồi”
Tâm nhìn trước mắt Tân Trạm trở nên tối mịt, anh suýt nữa ngất xỉu.

Anh căn chặt đầu lưỡi, cưỡng chế mình phải tỉnh lại.

Cùng lúc đó, có ánh sáng nào đó quét qua phía sau, anh thầm cầu nguyện rằng mọi việc ở bên phía Phù Ma sẽ suôn sẻ.

Nói cách khác, bản thân anh giờ đây thực sự đã xong đời rồi.

Trên bầu trời cao không ai để ý kia, phía trên bầu trời ẩn hiện hai lưông ánh sáng lơ lửng lúc ẩn lúc chìm trong mây mù.

Bọn họ nhìn xuống toàn cảnh phía dưới, theo dõi trận chiến trong và ngoài ngọn núi Hậu Sơn..