Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1348: Chương 1348



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chỉ với một cử động lòng bàn tay của mình, một trong những long châu mà anh ta mua được ở gian hàng tại Tụ Bảo Các liền bị ném ra ngoài ngay lập tức.

“Phá cho tôi!” Tân Trạm hét lên, dùng kiếm chém xuống.

Bùm!
Trong phút chốc long châu liền vỡ tan tành, những ngọn lửa gào thét âm ầm từ khắp cả bầu trời, ngọn lửa do long châu nén đến cực hạn bùng nổ trong nháy mắt.

Toàn bộ khu vực bị bao trùm bởi biển lửa, nhiệt độ nóng rực khiến không gian trở nên méo mó.

Ngay cả móng vuốt đen và rồng lửa đều bị ngọn lửa nuốt chửng trong chớp mắt.

Bên con sóng lớn những làn sóng sôi sùng sục, vô số nước sông bốc hơi, sương trắng bay lên trời.

Cây cối, hoa cỏ trên đập ngay lập tức bị cháy thành tro bay.


Ngọn lửa trong long châu của Tân Trạm đối phó với cảnh thần phó phân ngũ phẩm, mà tình cờ sao bà lão hai người bọn họ cũng ở trong phạm vi này.

Bà lão không dám chống lại ngọn lửa, bóng dáng của bà dần lùi về sau, tránh xa cự ly của ngọn lửa.

“Không đúng!”
Trôi nổi bên ngoài biển lửa, đã lâu bà không nhìn thấy ông lão và Tân Trạm, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.

“Thằng nhóc này, quả nhiên là muốn lừa tôi”
Một câu thần chú phức tạp được phát ra trong miệng của bà lão.

Đột nhiên, một luồng sáng đen bùng lên bầu trời phía bên kia biển lửa.

“Chết rồi”

“Cái đám Ma Môn bại hoại nhà các người, cho dù tôi chết cũng không thể chế thuốc cho Phó môn chủ của các người” Ông cụ Du Túc nổi giận mắng.


“Vậy ngay từ đầu ông đã gạt tôi” Bà lão lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, nếu không phải nửa đường nhìn ra người anh em này cũng là luyện dược sư, giúp tôi bình phục lại thì đến môn phái của bà rồi tôi cũng sẽ luyện một lò độc dược, đến lúc đó sẽ cùng đồng quy vu tận với Phó môn chủ kia của bà” Du Túc cười lạnh.

“Tôi cho ong sống không bằng chết trước”
Vẻ mặt bà lão lạnh lẽo, ngón tay bà vừa động thì lập tức từng tia hơi thở cực đen tỏa ra từ trên người Du Túc, Du Túc kêu thảm một tiếng rồi té xuống đất, không ngừng run rẩy.

“Người anh em, dùng Chí Hỏa của cậu giết tôi đi, tôi không muốn chịu loại tra tấn này nữa” Du Túc kêu lên.

Tân Thành nhướng mày, bước đến đưa tay giữ Du Túc.

U Lam Minh Hỏa trào ra, nháy mắt đã phong bế hắc khí trong cơ thể Du Túc lại.

Lúc này Du Túc mới ngừng kêu thảm thiết, xụi lơ trên đất, không thể đứng dậy.

“Người anh em, lần này liên lụy cậu rồi” Du Túc cười khổ một tiếng.

“Tôi đã hạ quyết tâm thà chết chứ không chịu khuất phục, cậu giết tôi rồi trốn nhanh đi”.