Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1377: Chương 1377





Chạng vạng, Tân Trạm đi đến phủ đệ của Hồ Phong, đây cũng là thời gian mà đối phương chọn.

Lúc này bên ngoài phủ đệ của Hồ Phong không một bóng người, Hồ Phong tiếp đãi mỗi người mỗi ngày có thời gian nhất định, ngay cả hạ nhân cũng đều rời đi, chỉ còn lại một đồng tử ra mở cửa cho Tân Trạm, mời anh đi vào.

Ở phòng đãi khách, đây là lần thứ hai Tân Trạm gặp được Hồ Phong.

Nhưng lúc này, sắc mặt của Hồ Phong rất khó coi, ông nhìn Tân Trạm với thái độ không vui.

Ông ta vừa bước vào cửa liền cho một tràng: “Cậu còn dám tới đây?
Thật là to gan lớn mật.

Dám đưa cho tôi Quả Lôi Nguyên giả, cậu cho rằng tôi không biết sao?”
Tân Trạm nhíu mày, không nghĩ tới ông ta còn dùng chiêu này với mình.

“Tiền bối, tôi nhớ là tôi từng nói với ông, Quả Lôi Nguyên này liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra hàng thật hay giả, chính miệng ông cũng thừa nhận rồi mà” Tân Trạm cũng không tức giận mà lạnh nhạt nói.

“Không sai, tôi từng nói như vậy”

Hồ Phong khoanh tay cười lạnh: “Nhưng tôi không nghĩ tới người săn chim ưng cũng có ngày bị ưng mổ mắt.

Lão phu trong lúc nhất thời không xem xét cẩn thận, cho đến ngày hôm qua mới phát hiện Quả Lôi Nguyên của cậu, tất cả đều khô héo, hoàn toàn là đồ giả.”
“Khô héo?” Tân Trạm cười như không cười nói.

“Đây, cậu xem”
Hồ Phong lấy ra một nhúm căn tu cùng với một viên linh quả khô héo.

Tân Trạm cầm lấy, tùy ý đánh giá.

“Nhóc con, tôi nghĩ cả rồi.

Không hản là cậu cố ý lừa tôi”
Thừa dịp Tân Trạm cúi đầu quan sát viên linh quả này, Hồ Phong đau đớn nói: “Cậu còn dám đến gặp tôi cũng đủ để chứng minh cậu không biết chuyện này, dù sao Quả Lôi Nguyên cũng là loại quả hấp thụ bởi nguyên khí của trời đất, người thường cũng chưa ai có thể gặp qua, cậu như vậy bị lừa cũng là chuyện dễ hiểu”
“Phải biết rằng, những loại quả kỳ lạ như thế này, trong thiên hạ nhiều vô số, rất nhiều loại quả gần gần giống nhau, nhưng thật ra là không phải nó, theo thời gian sẽ thể hiện ra sự bất đồng, ngay cả tôi cũng khó lòng phân biệt, huống chỉ là cậu”
“Nhưng ông đây cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi, chuyện này cứ như vậy đi, cậu đi đi, tôi không truy cứu.”
“Ông không truy cứu trách nhiệm lên tôi?”

Tân Trạm nghe xong suýt chút nữa cười lạnh ra tiếng.

Kỹ thuật diễn của Hồ Phong quả thực có thể sánh ngang với diễn viên tầm cỡ hạng A.

Nếu đổi lại là một người không có kiến thức, gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy, nói không chừng sẽ bị lý do thoái thác của Hồ Phong lừa gạt cho qua.

Dù gì đối phương cũng là một dược tôn cấp năm đức cao vọng trọng, sao có thể lấy Quả Lôi Nguyên giả ra để gây khó dễ cho người khác.

Thoạt nhìn có vẻ như hai bên đều nhìn nhầm, nhận sai nguyên quả.

Hơn nữa, anh vừa bước vào liền bị Hồ Phong hùng hùng hổ hổ chất vấn.

Nhưng người này lại muốn dùng cái cớ này để hãm hại mình, nghĩ cũng đơn giản thật đấy.

Bản thân anh có Phù Ma phụ trợ, lúc ở sơn cốc cũng từng nhìn thấy Thị Huyết Lôi Ưng bảo hộ.

Dù cho cả Phù Ma lẫn lôi ưng đều nhìn lầm.

Không lẽ Vương Ngọc, ông già áo xám, Huynh đệ nhà họ Đậu cũng đều nhìn nhầm?
Nhiều người xác nhận như vậy, sao có thể bị vài câu nói của Hồ Phong lừa gạt được.

“Hồ tiền bối, Quả Lôi Nguyên là thật hay là giả, tôi phân định được, ông không cần phải chơi trò này, không vui chút nào”.