Đám người quay đầu nhìn lại, xuyên qua khe hở, bọn họ run sợ nhìn thấy lúc này trong sơn cốc, hàng ngàn hàng vạn bản nguyên lít nha lít nhít, đang không ngừng bay qua bay lại trong sơn cốc, giống như con mãng xà, nuốt trọn cả thung lũng.
Bây giờ bọn họ đã không có cách nào quay đầu lại được nữa, nếu bọn họ không sớm chạy ra ngoài thì nhất định sẽ phải chết.
Nhưng chuyện càng làm cho mấy người tuyệt vọng chính là.
“Những bản nguyên khí hỗn loạn kia hình như không hề sợ hư không hỗn loạn này thì phải” Râu quai nón kêu lên.
Những bản nguyên khí hỗn loạn đó, giống như ngửi được khí tức của đám người bọn họ vậy, thuận theo những vết nứt trên không gian vỡ vụn, không ngừng cố gắng chui ra ngoài, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo sau đám người.
“Lần này phiền phức rồi, chúng ta trốn ở chỗ này cũng không tránh được bọn chúng.” Diệp Thành vội la lên.
“Tân Trạm, rốt cuộc là anh đang tìm cái gì?” Râu quai nón nói.
“Rất nhanh sẽ tìm được”
Tân Trạm đôi mắt chớp động, mấy người không ngừng bay sâu vào trong không gian hỗn loạn, đồng thời hai con ngươi của Tân Trạm cũng không ngừng xem xét bốn phía.
“Mảnh này là hư không hỗn loạn của bản nguyên phong, mảnh này là bản nguyên luyện khí, bản nguyên ngự thú.”
Tân Trạm mặc niệm, đột nhiên, cảm ứng được một cõ khí tức cực nóng, từ một góc đối diện truyền đến.
“Tìm được rồi, tôi chính là muốn tìm mảnh Hỏa Chi Bản Nguyên này”
Đôi mắt của Tân Trạm sáng lên, mang theo đám người bay về phía khu vực đối diện.
Mảnh Hỏa Chỉ Bản Nguyên này, cùng loại với mảnh bản nguyên ở ngoài sơn cốc, nhưng khi bọn họ bay tới gần liền cảm nhận được sự hỗn loạn của không gian càng lúc càng lớn.
Đám người tiến vào bên trong, lập tức có một cỗ khí đập vào mặt, toàn thân giống như bị thiêu đốt đau đớn vô cùng, phảng phất chỉ trong mấy hơi thở thân thể sẽ bị đốt cháy khét.
Oanh!
Đúng vào lúc này, một đạo u lam và ngọn lửa đen nhánh, từ thân thể của Tân Trạm tràn ra, giống như kén tằm bao bọc mọi người trong đó.
Có hai loại lửa bảo hộ, mọi người mới cảm giác được nhiệt độ chung quanh khôi phục lại bình thường.
Trong không gian hỗn loạn bọn họ không có cách nào bay được, ngọn lửa kết thành kén tăm bao trùm lấy đám người Tân Trạm, từ trên không trung rơi xuống, rơi vào chỗ sâu nhất biển lửa.
Mà bên ngoài mảnh không gian này, những bản nguyên khí hỗn loạn đuổi theo bọn họ đều dừng lại ở trước mảnh Hoả Chi Bản Nguyên Địa này, không hề có ý định xông vào trong này.
“Tôi hiểu rồi” Bây giờ Diệp Thành mới phản ứng lại, đôi mắt sáng lên.
“Hỗn loạn bản nguyên khí hỗn loạn ngoài kia, có thể tìm tới chúng ta là bởi vì trên người chúng ta phát ra khí tức, nhưng khi chúng ta trốn ở trong không gian có bản nguyên khí hỗn loạn vô cùng hỗn loạn, thì không gian hỗn loạn này sẽ giúp chúng ta che giấu khí tức, không có khí tức những bản nguyên khí hỗn loạn kia liền khó mà tìm được chúng ta”
“Không sai, vẫn là Tân Trạm thông minh, nhưng nếu không phải có kén lửa này bảo vệ, thì cho dù có nghĩ ra biện pháp này cũng vô dụng.” Từ Kim Thanh cảm thán nói.
“Các vị thật ngại quá, vừa nãy cảm xúc của tôi có chút hỏng bét” Viên Khánh đã sớm tỉnh lại, lúc này áy náy nói.
Anh ta cứ nghĩ là lần này chết chắc rồi, nói rất nhiều lời mê sảng, nhưng anh ta đã sai khi đánh giá thấp Tân Trạm.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chỉ cần chờ tới sáng sớm ngày mai, đợi những bản nguyên khí hỗn loạn kia bị linh khí bao phủ, chúng ta liền có thể đi ra rồi” Từ Kim Thanh nói.
Mấy người đều gật đầu, trong lòng ai nấy đều đang dâng lên một tia hi vọng.
“Không được”.