Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1715: Chương 1715





Vòng xoáy, linh khí và sương mù máu bên ngoài trận pháp kia được sắp đặt một cách đặc biệt, sau khi thi thuật này, cho dù Hợp Thể kỳ cũng không thể tuỳ tiện phá vỡ, mà có thể phát huy cao nhất nơi đây cũng chỉ có tu vi cảnh giới Phân Thần đỉnh phong.

Tống Linh Thông cảm thấy mình đã tính toán xong tất cả, không ngờ tới vẫn thua.

“Nhóc con, đừng tưởng rằng đạt được một phần truyền thừa thượng cổ thì có thể tính toán người khác, nhất là bản tôn cũng tới từ thượng cổ”
Tố Thế Ma Tôn cười lạnh nói: “Cậu thua là thua ở mánh khoé này đến từ ma tộc, hơn nữa đúng lúc do bạn tốt của tôi sáng tạo, tôi biết thuật này lớn mạnh, đương nhiên cũng biết nên phá giải như thế nào”
“Những tu sĩ tôi chém giết kia sớm bị tôi dùng bàn tay màu đen làm ô nhiễm, sương mù máu này không thuần khiết, đương nhiên cũng không ngăn cản được tác dụng”
Tống Linh Thông nghe xong xém chút hộc máu, vẻ mặt anh ta ta tuyệt vong, không ngờ tới mình hy sinh tất cả, thế mà chỉ là vô dụng.

Từ ta đi” Tố Thế Ma Tôn lạnh lùng nói.

“Tiền bối, đừng giết tôi” Tống Linh Thông lấy lại tinh thần, lập tức hét ầm lên.

Nhìn thấy Tố Thế Ma Tôn không hề bị lay động, Tống Linh Thông lại nhìn về phía Sài Chính Đạo.


“Sài Chính Đạo, Tống Linh Thông tôi bằng lòng nhận chủ, tôn anh làm vua, hãy giữ lại cho tôi một cái mạng” Trong lòng Tống Linh Thông vô cùng đau khổ, nói ra câu này với đối thủ cạnh tranh khiến anh ta ta rất nhục nhã, nhưng anh ta ta muốn sống thì nhất định phải vô sỉ một chút.

“Anh biết tôi là con trai trưởng của nhà họ Tống, vì để tránh cho bị đại năng ép buộc giao ra mệnh hồn, cho nên gia tộc sắp đặt trên người tôi, mệnh hồn không thể cho anh, nhưng tôi có thể cho anh rất nhiều bí mật của gia tộc tôi, có những thứ này, cộng thêm sự phối hợp của tôi, nhất định có thể để nhà họ Sài anh kiếm được đầy bồn đầy bát”
Lông mày Sài Chính Đạo nhíu lại, anh ta giơ một tay lên, hộ vệ của nhà họ Sài cầm đao đi qua kia lập tức tạm ngừng bước.

“Hơn nữa, tôi là con trai trưởng, tương lai còn sẽ trở thành người thừa kế của nhà họ Tống, đến lúc đó tôi sẽ giao nhập nhà họ Tống vào nhà họ Sài anh, thành cổ Đông Hoàng này cũng chính là của các anh”
Tống Linh Thông sợ Sài Chính Đạo không đồng ý, không ngừng tăng giá cả.

“Anh giao bí mật của nhà họ Tống anh ra cho tôi trước đi”
Sài Chính Đạo híp mắt, lạnh lùng nói.

Ngón tay Tống Linh Thông lập tức điểm trên ấn đường, dẫn một đoạn thần thức, giao cho Sài Chính Đạo.

“Tống Linh Thông, không ngờ tới anh sợ chết như thế”
Lướt qua loa một phen, Sài Chính Đạo có hơi khinh bỉ nói.


“Nào có ai không sợ chết” Tống Linh Thông cười khan nói.

“Chẳng qua tôi làm sao biết anh có thể phản bội tôi không sau khi anh được an toàn?” Sài Chính Đạo nhìn về phía Tố Thế Ma Tôn.

Ma Tôn gật đầu, đánh một đạo ma khí vào trong cơ thể Tống Linh Thông.

Khuôn mặt Tống Linh Thông cứng đờ, anh ta ta có loại cảm giác có ma khí này ở đây, chỉ cần có suy nghĩ khác thường trong đầu thì anh ta ta sẽ chết.

Đi theo người nhà họ Sài ra khỏi đây, bên ngoài trận pháp còn có vài tu sĩ trước đó không chết lúc này nằm dưới đất gào lên thảm thiết.

“Tống Linh Thông, mày chết không yên lành” Một tu sĩ khác chửi mắng.

Ông ta càng hận Tống Linh Thông hơn Sài Chính Đạo, bọn họ giúp Tống Linh Thông một đêm, kết quả đối phương chẳng qua là đang lợi dụng bọn họ.

“Giết những người này đi Đám người nhà họ Sài tiến lên, giải quyết từng tu sĩ một.

“A, tu sĩ này lại có truyền thừa của tiên tôn”
Lúc đầu Tố Thế Ma Tôn không thèm để ý, nhưng khi ông ta tuỳ tiện liếc qua một ông già, đôi mắt ông ta khẽ rung động..