Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1746: Chương 1746





Phù Ma kinh hãi, Chu Lam này thế mà lại lơ là, nhưng những bản nguyên này tràn vào thức hai, xem như lão ta gặp phiền phức rồi.

Đây chính là bản nguyên cảm ngộ của đại năng Như Ý Tiên Tôn kỳ Độ Kiếpm nếu như hấp thu trễ, nhưng bản nguyên này vài phút sẽ nổ tung thức hải của Tân Trạm.

Anh lập tức điều động khí tức, cô đọng không ít bùa chú, mới miễn cưỡng niêm phong những bản nguyên này.

“Tân Trạm, anh tranh thủ thời gian hồi phục tu vi, hấp thu những bản nguyên này, nếu không lão phu cũng không kiên trì được bao lâu” Phù Ma nói.

“Anh chống đỡ trước, tôi sẽ khôi phục nhanh thôi”
Tân Trạm cũng đành cười khổ chịu đựng, lúc này khôi phục một chút sức lực, anh miễn cưỡng đứng lên, bắn ra một chút linh khí, lấy túi trữ vật kia của Sài Chính Đạo tới.

Mình bây giờ đúng là trạng thái cùng đường bí lối, trong nhẫn trữ vật một chút linh thạch hay nội đan cũng không có.

Trước đây để khôi phục cho Như Ý Tiên Tôn, cũng vì tăng tiên khí, ngay cả tiên thảo cũng ép khô.

Chẳng qua Sài Chính Đạo này là cậu ấm nhà họ Sài, đồ tốt hẳn là không ít.


Sài Chính Đạo đã chết rồi, Tân Trạm tuỳ ý dạo một vòng đã xua tan dấu ấn thần thức hắn để lại, mở túi trữ vật của hắn ra.

Giơ một tay lên, mấy trăm viên nội đan yêu thú bay ra, lúc này Tân Trạm mới thở phào nhẹ nhõm, xếp bằng ngồi xuống đất, bắt đầu hấp thu lại.

Mà trong lúc này, không gian xám xịt mà huyễn cảnh này ngưng tụ đã mất đi nguồn gốc sức mạnh, cũng bắt đầu dần tan biến.

Không gian bên ngoài làn sương dày, đám người Trần công tử cũng đang lo lắng chờ đợi.

Trước Tố Thế Ma Tôn vung tay lên, Tân Trạm ngay lập tức cùng Sài Chính Đạo cùng nhau biến mất không còn dấu vết, bọn họ cũng không biết tình huống bây giờ là thế nào.

Đột nhiên trên bầu trời lại lần nữa xuất hiện một đốm sáng, sau đó ánh sáng này lan rộng, một bóng người chậm rãi bay ra.

Trái tim đám người cũng dâng lên tận cổ họng.

Nếu Sài Chính Đạo thắng, vậy bọn họ coi như xong đời.

Chẳng qua sau đó bóng người Tân Trạm xuất hiện từ đó, sau đó bay xuống đất.


Sau khi Tân Trạm xuất hiện, đốm sáng đó lập tức tan biến, không còn ai xuất hiện.

“Tân Trạm, những người khác đâu?” Trân công tử bay qua, căng thẳng nói.

“Như Ý Tiên Tôn vì cứu tôi mà chết chung với Tố Thế Ma Tôn, Sài Chính Đạo bị tôi giết” Giọng nói Tân Trạm nặng nề.

Trong lòng mọi người cũng phức tạp một trận.

Tố Thế và Sài Chính Đạo chết rồi, khiến bọn họ hưng phấn, nhưng Tiên Tôn cũng chết.

“Tất cả đều đã chết?”
Ở phía xa Tống Linh Thông nghe thấy tin tức này thì sắc mặt cũng thay đổi, cảm giác như dấu ấn mà Ma Tôn để lại ở trong đầu từ từ tiêu tán.

Hắn ta lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, như vậy chẳng phải có nghĩa là bản thân đã được tự do không bị Ma Tôn và Sài Chính Đạo uy hiếp nữa.

Tâm trạng của Tống Linh Thông hơi phức tạp, không ngờ cuối cùng bản thân lại được Tân Trạm cứu.

“Được rồi, chỗ này không phải là nơi để nói chuyện, Ma Tôn đã chết nên nơi này sẽ nhanh chóng biến mất, vì vậy hãy nhanh rời khỏi đây” Tân Trạm nói.

Cảm nhận được không gian ở bốn phía bắt đầu rung rung lung lay, Trần công tử lập tức gật đầu.

“Những người khác đâu?”.