Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1932: Chương 1932





Bây giờ vị trưởng lão này lấy đại nghĩa ra nói, bản thân có thể nói được gì.

“Nhưng chuyện này dù gì cũng là tôi sắp xếp trước.

Hơn nữa đã tuyến bố ra ngoài, tôi đổi ngày thì thể diện của nhà họ Tân không cần nữa à.

Cha tôi đang ở ngoài dẹp loạn Bắc Cương, con trai ông ấy bị sắp đặt tuỳ tiện vậy sao?” Tân Minh hít một hơi thật sâu.

“Đương nhiên cũng không thể như vậy”
Tân Ngọc Xuyên mỉm cười: “Tôi sớm đã nghĩ, hai bữa tiệc này thật ra cũng không có gì xung đột, hoàn toàn có thể tổ chức chung.

Chúng ta mời tu sĩ Man Tộc, sau đó ở bữa tiệc, dưới sự chứng kiến của họ nhìn Tân Trạm nhận lại tổ tiên, thật ra cũng không phải chuyện xấu”
Tân Minh suy nghĩ trong lòng.

Anh ta cũng không ngờ, hai chuyện này lại trùng hợp như vậy.

Đương nhiên, rốt cuộc là trùng hợp, hay là Tân Ngọc Xuyên cố tình làm vậy, bản thân anh ta cũng không xác nhận.

Những người khác trong hội trưởng lão gây áp lực nên anh ta cũng không nói được gì.


“Tân Minh, cậu từ từ suy nghĩ, nếu hôm nay không tuyên bố tin này, thì chờ sau ngày của Man Tộc, chuyện này đối với thể diện của em trai cậu cũng không phải chuyện tốt”
“Không thể hoãn lại ư?” Tân Minh cắn răng.

“Sao dời lại được? Đám người Man Tộc tới rồi, chắc chắn sẽ chè chén một phen, lẽ nào cậu đợi sau nửa đêm thì mới tuyên bố? Tân Ngọc Xuyên lắc đầu.

“Được thôi, tôi sế suy nghĩ một chút.”
Trong lòng Tân Minh rối rắm và quay người đi.

Trong Hoàng Thành, ngoài đất tổ của nhà họ Tân thì có không ít kiến trúc phồn hoa nhà họ Tân trống trị Hoàng Triều trăm triệu năm, trừ thực lực của chính nhà họ Tân, dĩ nhiên cũng không tách khỏi sự giúp đỡ của người ngoài tộc.

Còn trong Hoàng Thành, trừ đất tổ của nhà họ Tân và hoàng cung, khu bắt mắt nhất được cho là phủ Chiến vương của chiến vương.

Dưới thời Tân Hoàng ngự trị, danh tiếng của chiến vương hiển hách nhất, cũng là trợ thủ đắc lực của ông ta.

Cái tên Lương Trạm Hưng, càn quét triều Tân Hoàng, và sư phụ ông ta, tên hàng thịt Tân Bách Chiến năm đó ngang nhau.

Lúc này trong phủ Chiến vương, trong sân nhỏ yên tĩnh.

Trên gác xép, Lương Nhược Mỹ mặc một chiếc váy dài sợi nhỏ, cô ta lười biếng đứng lên, vóc dáng hoàn mỹ thấp thoáng trong bộ váy nếu có ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ động lòng.


Đi tới bên cửa sổ, tay Lương Nhược Mỹ chống cằm nâng gương mặt thanh tú, dáng vẻ phờ phạc nhìn ra khe suối nhỏ bên ngoài cửa sổ và rừng trúc yên tĩnh và tao nhã.

Trong tay của cô ta có một ngọc bội mang phong cách cổ xưa, lại rất thuần khiết và đẹp đẽ, vuốt nhẹ vật này, Lương Nhược Mỹ ngẩn ra, trên má thỉnh thoảng xuất hiện một vệt ửng hồng.

Cô ta mãi mãi không quên được, trong sự truy đuổi của hàng trăm ác ma trong Quỷ Hải, Tân Trạm đột nhiên xuất hiện, như một vị thần, dùng sấm sét to lớn tiêu diệt tất cả tai hoạ và chặn mọi thứ.

Đương nhiên, cũng có lúc kề sát vào lòng anh ta, cảm nhận được hương vị ổn định.

“Nhược Mỹ, nghĩ gì mà mất hồn vậy?”
Lúc Lương Nhược Mỹ hồi tưởng thì Lương Trạm Hưng bỗng dưng nheo mắt mở cửa đi vào.

“Ba, sao ba rảnh mà về đây vậy?” Lương Nhược Mỹ thấy cha thì nhanh chóng dẹp ngọc bội, vẻ mặt hơi đỏ ửng như mình làm sai chuyện gì.

“Chuyện ở Bắc Cương, cơ bản đã giải quyết xong.

Ba về trước một ngày.

Nhưng ba cũng không ngờ, lần này về thì lại thấy một chuyện náo nhiệt”
Lương Trạm Hưng ngồi xuống, Lương Nhược Mỹ cũng ngồi bên cạnh.

“Nhà họ Tân có thiên tài, là người con thứ tư của Tân Hoàng, anh tư của Tân Sở Phi.

Lúc trước không phải con tò mò, Tân Sở Phi tại sao lại là em năm, giờ thì hiểu rồi đó “
“Anh tư của Tân Sở Phi về rồi, vậy chắc chắn cô ấy rất vui mừng” Lương Nhược Mỹ cũng hơi bất ngờ..