“Ông cũng đừng có như thế, tình tình táo bạo quá đấy.
Thậm chí tôi và ông cũng không nghĩ tới chuyện Tân Trạm có tư chất cao đến vậy, sao mà Ngọc Xuyên biết trước được chứ.
Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, nó cũng sẽ không làm gì Tân Trạm nữa đâu.” Một ông già cao gầy đi tới, ông ta vừa cười vừa nói.
“Tân Bách Vinh, tôi chỉ là nhắc nhở một chút thôi, tôi cũng chẳng muốn quan tâm tới chuyện chỉ hai các ông nhưng nếu người nào dám động tay động chân với hi vọng của nhà họ Tân thì cây đao trong tay tôi đây sẽ không đồng ý đâu”
Tân Bách Chiến cũng lười nói nhảm với bọn họ, ông ta quay người rời khỏi đây.
Sau khi ông ta đi khỏi thì nơi này chỉ còn hai cha con Tân Ngọc Xuyên, ông ta nói với vẻ mặt vô cùng tức giận.
“Ba, sao bọn người chỉ chính lại may mắn đến thế chứ?
Bọn họ đã liên tục chiếm vị trí Tân Hoàng hai lần rồi, con vốn cho rằng lần tiếp theo chắc chắn thuộc về chỉ hai chúng ta.
Ai ngờ chỉ chính lại có thêm một thẳng Tân Trạm, chẳng lẽ chỉ hai chúng ta chỉ có thể bị bọn họ đè đầu cưỡi cổ thôi sao?”
Nhà họ Tân có bốn chi, chỉ chính và chỉ hai là mạnh nhất.
Mấy nghìn năm trong quá khứ, chỉ hai luôn chiếm thân phận Tân Hoàng, thanh danh hiển hách nhất.
Cho tới đời ông nội của Tần Trạm thì chi chính vực dậy, giành được vị trí Tân Hoàng.
Đến đời cha của Tân Trạm thì lại đè ép tất cả cường giả của chỉ hai một lần nữa, ông ta hoàn toàn xứng đáng thừa kế vị trí Tân Hoàng.
Nhưng những năm gần đây chi chính dần yếu đi, đám người Tân Ngọc Xuyên lại thấy được hi vọng.
Kết quả chỉ chính lại xuất hiện một Tân Trạm!
Thành tích kiểm tra ba vệt sáng vàng này… thậm chí ngay cả ông nội và cha của Tân Trạm cũng không làm được.
“Ngọc Xuyên mới có một chuyện nhỏ như thế mà đã sốt ruột rồi à?”
Tân Bách Vinh lại rất là bình tĩnh, ông ta cười rồi nói.
“Sao con có thể không sốt ruột chứ? Nhà họ Tân chúng ta chưa từng xuất hiện việc ba đời một nhà lần lượt thừa kế ngôi vị Tân Hoàng bao giờ cả!”
“Nếu như Tân Trạm tưởng thành, cậu ta lại thừa kế vị trí Tân Hoàng thì chỉ hai chúng ta cũng chẳng còn hi vọng được gì nữa rồi” Tân Ngọc Xuyên nói với vẻ ủ rũ.
“Nếu như Tân Trạm thật sự có năng lực thì chẳng lẽ con không cho cậu ta kế nhiệm được à?”
Tân Bách Vinh nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói: “Hơn nữa Tân Hoàng vừa kế nhiệm chưa được bao lâu, bây giờ nói chuyện đời Tân Hoàng tiếp theo còn sớm lắm” Ông ta nhấp một ngụm trà rồi nói một cách chậm rãi.
“Mặc dù thiên tài hiếm thấy, được người đời tôn sùng nhưng thiên tài cũng chính là thứ dễ chết yểu nhất.
Con suy nghĩ một chút đi, trên đời này có bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi có thể bước vào Độ Kiếp, trở thành đại năng chứ?”
“Ý của ba là tìm người giết chết Tân Trạm trước khi cậu ta vực dậy ư?” Tân Ngọc Xuyên nói với giọng điệu lạnh lẽo.
“Hồ đồI”
Tân Bách Vinh nhíu mày rồi măng: “Ba thấy con quan tâm quá nên bị loạn, Tân Khởi là con trai của con, cũng là cháu trai của ba, chẳng lẽ ba không muốn nó thừa kế vị trí Tân Hoàng chắc? Nhưng Tân Trạm chết thì chắc chắn Tân Bách Chiến và những người khác sẽ nghi ngờ chỉ hai chúng ta.
Cho dù cậu ta có chút thì cũng không thể chết trong tay của người nhà họ Tân được”
“Giết cũng không thể giết vậy chúng ta vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”.