Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 2079: Chương 2079





Hơn nữa, những nơi phải đi đều là nơi nguy hiểm, cho dù cuối cùng có giữ được tính mạng thì tu vi trì trệ không tăng lên, e là cả đời cũng coi như bỏ đi rồi.

“Tân Bách Vinh, xử phạt như vậy có phải là nghiêm trọng quá rồi không” Tân Bách Chiến cau mày nói.

“Hai trăm năm, quá lãng phí thiên phú của Phong Triết rồi”
Tân Bách Châu cũng nói phụ họa.

“Nói chung, đây chính là hình phạt tôi đưa ra theo quy định gia tộc, nếu hai người các ông cảm thấy còn thiếu sót thì chỉ bằng chúng ta bỏ phiếu đi” Tân Bách Vinh cười nhạt, thong dong nói.

Năm đó Tân Ngọc Xuyên bại dưới tay Tân Phong Triết nên đến giờ ông ta vẫn còn canh cánh trong lòng, nếu không nhân cơ hội này trả thù Tân Phong Triết thì ông ta sẽ không gọi là Tân Bách Vinh nữa.

Với lại lần này ông ta tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được mấy vị trưởng lão thái thượng, mục đích chính là để lưu đày Tân Phong Triết.

Cho dù ông ta là Tân Hoàng thì đã sao? Ở bên ngoài hai trăm năm, đợi đến lúc ông ta trở về, Tân gia đã thay đổi từ lâu rồi.

Kết quả bỏ phiếu của bảy đại trưởng lão khiến vẻ mặt của Tân Bách Chiến càng thêm khó coi.

Trừ ông và Tân Bách Châu ra, bốn vị trưởng lão thái thượng khác đều đồng ý mà không do dự một chút nào.


Điều này chứng tỏ rằng Tân Bách Vinh đã giở trò sau lưng từ trước.

Vẻ mặt của Tân Phong lộ rõ vẻ mỉa mai, ông đã biết kết quả này từ lâu nên cũng lười chẳng buồn nói thêm điều gì với mấy người này nữa.

“Các ông làm như vậy là muốn đẩy Tân gia rơi vào vực sâu không đáy à?” Tân Bách Châu không nhãn nhịn được đứng bật dậy, võ tay xuống bàn một cái khiến nó vỡ tan.

Trước nay tính ông rất hiền hòa, nhưng lần này cũng không nhịn được.

Tân Bách Vinh quá đáng quá rồi, lưu đày Tân Phong Triết, e rằng sau này nội bộ Tân gia sẽ không còn được yên ổn nữa.

Ánh mắt của ông lướt qua những người khác, những trưởng lão này đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng ông.

“Bách Châu, ông có ý gì hả? Đây là quyết định chung của các trưởng lão thái thượng, lẽ nào ông còn muốn chống lại?”
Tân Bách Vinh nở nụ cười giễu cợt nói.

Tân Phong Triết, ông trở thành Tân Hoàng thì đã sao?
Chưa quá hai mươi năm tôi đã đuổi được ông ra biên giới, ông cũng chẳng có cách nào lật ngược tình thế.


“Tân Phong Triết, ông trở về chuẩn bị một chút đi.

Ngày mai đi biên giới phía Nam, Tân gia giao cho chúng tôi, bảo đảm sẽ không xảy ra hỗn loạn”
“Tôi cũng muốn nhìn xem, Tân gia rơi vào tay cha con các ông có thể trở nên tốt hơn hay không”
Tần Phong Triết cười khẩy đứng dậy, tỏ vẻ muốn rời đi.

Chẳng phải là lưu đày trăm năm thôi ư, chỉ cần Tân Trạm không bị phạt, cho dù ông bị thế nào cũng đều được.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

Tân Ngọc Xuyên vội vàng chạy tới.

“Ba, một đám trưởng tộc đang la hét âm ï đòi gặp mọi người, con sắp không ngăn cản họ được ạ”
“Làm ăn kiểu gì đấy hả? Con nói cho trưởng tộc chúng ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Mặc dù bọn họ có địa vị cao nhưng không phải là trưởng lão thái thượng, không có tư cách đến đây” Tân Bách Vinh bực bội nói.

“Ha ha, Bách Việt, ông oai nhỉ, năm đó tôi dạy ông tu luyện công pháp, ông vẫn miệng còn hôi sữa đấy”
Song đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Lão Hưng dẫn theo đám người lão Dược nối đuôi nhau tới.

“Lão Hưng, sao ông lại tới đây vậy”.