Ông ta vừa mở miệng, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.
Đối xử như người thừa kế, có phải đây là đang nói người được chọn làm Tân Hoàng đời kế tiếp, đã xác định là Tân Trạm.
Các trưởng lão ôm các loại tâm tư khác nhau, lần lượt bỏ đi.
Dù cuối cùng Tân Trạm có làm Tân Hoàng hay không.
Nhưng nhánh thứ nhất có Tân Trạm thức tỉnh thân thể, xuất thế ngang trời, e rằng tương lai về sau của Tân gia sẽ thay đổi lớn.
“Tiêu Vũ Nhượng truyền âm”
Bước lên thuyền bay, Tân Trạm đột nhiên cảm thấy một tia truyền âm bay vào ngọc giản, bước chân anh dừng lại.
Anh đơn giản nhìn một lượt.
“Quả nhiên, những trưởng lão Thái Thượng kia cũng ngồi không yên, nhưng tên này tranh công thì đã đành, còn muốn một gốc cỏ Lôi Long, há miệng chờ sung hay gì.”
Sau khi xem xong tin tức mà Tiêu Vũ Nhượng truyền đến, Tân Trạm cười lạnh.
Tiêu Vũ Nhượng còn hỏi anh, cuối cùng là anh làm gì mà có thể khiến mấy đại trưởng lão Thái Thượng chấn động như thế, tất cả cùng nhau ra mặt nghênh đón.
Điểm này, tất nhiên Tân Trạm cũng không có khả năng nói cho anh ta nghe Tuy tên Tiêu Vũ Nhượng này có vẻ là bạn chứ không phải thù, nhưng dù sao cũng là người thừa kế của triều Tiêu hoàng, sao có thể nói quá nhiều với anh ta được.
Lấy ngọc giản về, Tân Trạm phát hiện mọi người đã tìm kiếm vị trí của riêng mình trên thuyền bay.
Tiết Phong làm người điều khiển, không nhường tên nào, cứ vậy mà ngồi ở đằng trước.
Mà Cung Doãn ngồi ở bên trái, Trần Minh lại không hề khách khí mà chiếm cứ ghế phụ.
Chỗ của bọn họ lấp lánh ánh sáng trận pháp, tất nhiên là tốt hơn những chỗ ở phía sau.
Cảm nhận được ánh mắt của Tân Trạm, Trần Minh khiêu khích ngẩng đầu, cười lạnh nói: “Ngại ghê, tôi mới là dược sư trên thuyền bay này, đạo hữu vẫn nên đi ra sau đi”
Tất nhiên, đây là đang chứng tỏ thân phận của mình.
Tân Trạm thây kệ anh ta, nếu không phải số lượng đã đủ, anh vốn chả cần lấy thân phận dược sư lên thuyền.
Anh lập tức đi đến một chỗ không người, vẽ vài nét trận văn trên thuyền bay.
Một luồng linh khí dâng lên, bất thình lình hình thành nên một tổ hợp có tác dụng hoàn toàn không thua kém gì trận pháp bố trí đặc biệt.
“Hừ, còn học đạo trận pháp, mà học cũng lộn xộn, cũng chả thành thạo.
Ngọc Tuyết, em đừng để bị loại người này lừa” Trần Minh cười nói với Tiết Ngọc Tuyết cách đó không xa.
“Chỉ có người chung tình thủy như tôi mới đáng để tin tưởng” Nói rồi Trần Minh giơ tay ra muốn sờ soạng ngón tay của Tiết Ngọc Tuyết.
“Ba, con đi kiểm tra thuyền bay một chút”
Tiết Ngọc Tuyết đột nhiên đứng dậy, không để ý đến Trần Minh khiến anh ta chụp hụt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Tiện nhân, đừng thấy cô bây giờ thì kiêu ngạo, chờ thêm mấy ngày rồi cô sẽ đẹp mặt”
Trần Minh hừ một tiếng, thầm mắng trong lòng.
Dọc đường đi Bắc Vực, khi đi qua triều Tân Hoàng và triều Bạch hoàng thì khá nhẹ nhàng.
Hai hoàng triều cai trị khá thái bình, rất ít có Tà tông Ma tộc Iui tới.
Sau khi người Man bị khuất phục, họ cũng sẽ không tấn công tu sĩ như thế.
Cho nên mấy ngày sau, quá trình khá đơn giản, mọi người đi thuyền bay, vượt núi băng sông, từ Truyền Tống Trận này đến Truyền Tống Trận khác.
Nhưng đây cũng là đoạn đường nhẹ nhõm nhất trên cả quãng đường.
Thời gian mấy ngày đầu, Tân Trạm cũng không giao tiếp quá nhiều với các tu sĩ khác trên thuyền bay, anh mở trận pháp ra, lúc nào cũng đang tự mình tu luyện..