Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 2105: Chương 2105





Sau đó Tân Trạm liền lưu ý thu lại mùi hương này, thêm vào một ít thủ thuật, luyện thành đan dược rồi nghiền thành vô tự thiên không.

Bằng cách này, tên của loại thuốc này đã có tên gọi, cũng đã được biêt tới.

Nếu sau này tìm đọc các cuốn sách khác, có thể tìm được mùi hương này và cách sử dụng nó.

“Mùi hương” Tim Tiết Phong nảy lên một phát, kinh ngạc không biết nói gì.

“Được rồi, mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tìm đám người Cung Doãn” Tân Trạm nói.

“Dược sư Lam, hay là tôi đi cùng anh” Tiết Phong không yên tâm nói.

“Không cần”
Tân Trạm vẫy vẫy tay, cả thân thể liền biến mất vào tromg rừng núi.

“Nếu như thứ thuốc này là cho Yêu Lang, tại sao dược sư Lam cũng không nói một tiếng”
Đợi Tân Trạm đi xa, một tu sĩ bất mãn lên tiếng.


“Đừng có nói linh tinh, chúng ta trước kia khinh thường dược sư Lam như vậy, anh ta đồng ý cứu chung ta đã rất tốt rồi, thật sự cho rằng chỗ thuốc này không có suy nghĩ, mặc ngươi ăn cháo đá bát sao?” Tiết Phong trách mắng.

“Trình độ của anh ta rất cao à?” tTn tu sĩ đó không phục hỏi lại.

“Hừ, Trần Minh là dược tôn nhị phẩm mà dược sư Lam dễ dàng nhìn thấu thủ đoạn của hắn, cậu nói xem anh ta có trình độ gì? Đám Cung Doãn có thân phận gì đều bị Tân Trạm phát hiện.

Cậu đoán xem anh ta ở trình độ nào?”
Những là nói khi nãy của Tiết Phong khiến các tu sĩ phải đổi sắc mặt.

Quan trọng là Tân Trạm còn trẻ như vậy, lúc trước bọn họ còn không để vào mắt, nhưng bây giờ xem ra, thực lực của anh ta ít nhất cũng phải dược tôn ngũ phẩm trở lên.

Tuổi còn trẻ mà đã có tài luyện đan như vậy, thực sự không dễ chọc.

“Vị Lam dược sư này, chúng tôi đều đã nhìn lầm anh ta rồi, anh ta mới chính là nhân tài thực sự” Tiết Phong thở dài nói.

Tân Trạm này đã sớm phát hiện ra đan dược của Trần Minh có vấn đề, cho nên mới bào chế ra loại nước thuốc này.


Về phần tại sao chỉ làm mà không nói thì nói không chừng cũng là cảm giác, cho dù có nói ra thì bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.

Dù sao thì Tân Trạm cũng mới đến, còn Trần Minh thì đã đi qua Bắc Vực vài lần, sẽ không có ai dễ dàng nghi ngờ anh ta.

“Cái này phụ thuộc vào dược sư Lam, tôi có thể nhìn ra kỹ năng chữa bệnh của anh ta rất đáng kinh ngạc, có lẽ chúng ta không cần lo lắng.

Trước tiên chúng ta hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút, lát nữa đi tìm bọn họ.”
Bên này, đám người Tiết Phong đã vượt qua nguy hiểm.

Mà ở bên trong núi rừng, Trần Minh đang chạy một mình như điên, thậm chí bay nhanh mà không quản việc quái thú đang dày đặc ở trong núi rừng.

Anh ta một bên phi nhanh, một bên liên tục quay đầu lại, nhìn theo bóng người đang không ngừng tiến về phía mình.

“Cung Doãn, cậu không đi đối phó với Ngân Lang, đuổi theo tôi làm gì?” Trân Minh tức giận hét lên.

“Ha hả, tôi có chút tò mò, bị Yêu Lang tấn công cậu không ra sức chống lại, chạy làm gì” Cung Doãn cười lạnh nói.

“Tu vi của tôi thấp kém, không phải đối thủ của u hồn Ngân Lang, chạy xa một chút thì có vấn đề gì.

Nhưng còn cậu, thân là người mạnh nhất trong đội ngũ, lại vứt bỏ mọi người để chạy trốn, tôi thật không ngờ tới” Trần Minh hừ nói..