Mà trong nháy mắt rơi xuống, Tân Trạm rốt cuộc không kiềm chế được cảm giác bị uy hiếp trong lòng, trực tiếp mở ra hàng rào ngọc quy.
Một đạo ánh sáng đột nhiên xuất hiện, che khuất chu vi trăm mét xung quanh.
Ầm ầm!
Mà cũng vào thời điểm này.
Một bảo tháp màu đen khổng lồ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ầm ầm đập vào màn ánh sáng trên đỉnh đầu hai người.
Sắc mặt Ngô Bình Nhi tái nhợt, nếu không phải Tân Trạm kịp thời mở màn ánh sáng, sợ là hai người không chết cũng bị trọng thương.
Đối với chuyện này, Tân Trạm không thèm để ý chút nào, anh đập một chưởng lên trận pháp truyền tống.
Linh khí điên cuồng vận chuyển, trận pháp truyền tống lập tức mở ra.
Mà bảo tháp màu đen không có lộn xộn đẳng sau hậu trường, cấp tốc bay lên, sau đó lại âm ầm rơi xuống, lúc này trên ngọc quy xuất hiện một vết nứt, hơn nữa không cách nào lập tức mở ra được.
“Ngô Bình Nhi” Tân Trạm nhìn về phía đối phương.
“Cú đánh này đã giao cho tôi.”
Ngô Bình Nhi cũng cắn răng, tự mình đi dọc theo con đường này, kỳ thật cái gì cũng không làm, chỉ là bày ra hai trận pháp, tất cả những thứ khác đều do Tân Trạm làm.
Trong lòng cô ta có chút buồn bực, cô ta đang muốn thi triển ra một chút.
Đối mặt với bảo tháp khổng lồ, Ngô Bình Nhi rút ra một cây trâm cài tóc trên đỉnh đầu ném về phía bầu trời.
Cây trâm tóc lúc này lập tức giống như sống lại, hóa thành một con chim phượng hoàng màu đỏ thãm.
Phượng Hoàng vừa xuất hiện, liền duỗi thân thể khổng lồ, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu lanh lảnh, lao vụt tới tòa tháp khổng lồ màu đen.
“Hừ, thế mà lại là Phượng Hoàng kim ngọc, cô trái lại có vài thứ, nhưng cũng phải xem là ai thi triển vật đó mới được”
Trên không trung, vang lên giọng nói khinh thường của Khương Thời Miễn.
Lúc tòa tháp khổng lồ màu đen này hạ xuống, đột nhiên bành trướng ra, thế nhưng so với trước đó thì phóng to gấp đôi.
Ngô Bình Nhi phản ứng không kịp, Phượng Hoàng kim ngọc lập tức bị lực của tòa tháp khổng lồ ép đến nỗi kêu một tiếng thảm thiết.
Thân thể khổng lồ đó hư ảo tiêu tán, lại lân nữa hóa thành một cây trâm ngọc rơi xuống.
Ngô Bình Nhi vội vàng bắt lấy trâm ngọc, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, bản thân bị bảo vật phản phệ, khí huyết cuồn cuộn, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi.
Nhưng mà lúc áp lực của tòa tháp khổng lồ đến, vài lá bùa Huyền Vũ xuất hiện ở xung quanh người cô ta, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Là do Tân Trạm thấy Ngô Bình Nhi ngăn cản không được, lúc này ném bùa ra, lấy khi tức của bùa Huyền Vũ, ngăn chặn uy áp.
Nhờ bùa Huyền Vũ này ngăn cản, để cho Tân Trạm có cơ hội kéo lấy Ngô Bình Nhi, rơi xuống phía trên trận pháp đã khởi động.
“Hai kẻ hèn nhát vô dụng, cứ chạy trốn như vậy sao? Bây giờ có dám đánh một trận với tôi hay không.” Khương Thời Miễn hét lớn giữa trời.
“Khương Thời Miễn này, tôi nhất định phải giết anh ta” Ngô Bình Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
Phượng Hoàng kim ngọc là một thân hồn chứa trong trâm ngọc mà cô ta thích nhất, nhưng lại trơ mắt nhìn nó bị Khương Thời Miễn giết..