Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 2496: Chương 2496





“Được vậy là tốt nhất, thánh trì đã tẩy luyện xong, tôi đã dùng Chí Hỏa loại trừ tạp chất bên trong rồi.

Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây” Người đàn ông mặc áo choàng đen cười cười rồi chắp tay rời đi.

“Ba, chẳng lẽ sau này nhà họ Diệp chúng ta thực sự phải nghe theo Cực Hỏa Tông đó sao? Thế nhưng đối phương là Ma Môn, chỉ sợ sau này cũng không ít chuyện phiền phức đâu”
Đợi người đàn ông đó rời đi, Diệp Văn mới không cam lòng mà nói.

“Hừ, cứ ứng phó trước cho xong đã” Diệp Trảm Long cười lạnh, rồi dùng truyền âm, ni lệp Văn, thế lực của Cực Hỏa Tông lớn mạnh hơn nhà họ Diệp chúng ta nhiều, cho nên lần này con tẩy luyện huyết mạch không chỉ phải làm đến cực hạn mà còn phải dành được vật chí bảo dưới đáy nước, có hiểu không?”
“Vật chí bảo dưới đáy nước? Ba, ba nói dưới đáy thánh trì còn cấy giấu bảo vật quan trọng?”

Trái tim Diệp Văn nhảy nhót điên cuồng, trước giờ anh ta chưa từng nghe nói đến chuyện có bảo vật phía dưới thánh trì, hơn nữa thành trì là bảo địa mà nhà họ Diệp đã tu kiến cả nghìn năm rồi, như vậy thì vật chí bảo dưới đáy nước sẽ là bảo vật cực phẩm đến mức nào chứ.

“Tin tức này đã được truyền lại mấy nghìn năm nay rồi, mỗi lần thánh trì mở ra đều có người trong tộc thấy được ánh sáng lấp lánh dưới đáy hồ.

Ba nghe nói là gia chủ nhà họ Diệp năm đó đã từng bất ngờ dành được một món bảo vật vô cùng đắt giá, nhưng lại sợ bị Bắc Vực chủ phát hiện dẫn đến nhà họ Diệp phải chịu họa diệt tộc nên đã đặc biệt phong ấn bảo vật này dưới đáy thánh trì.”
Diệp Trảm Long thấp giọng nói: “Nhưng bởi vì đã qua nhiều năm, phong ấn dưới đáy hồ đã bị phá vỡ một phần, cho nên mới bị người trong tộc tiến vào thánh trì thấy được chút manh mối: “Không có lửa thì làm sao có khói, sau khi con xuống dưới đấy nhất định phải cố hết sức dành lấy vật này, nếu đây thực sự là bảo vậy thì nhà họ Diệp chúng ta cũng có vốn liếng đối đầu với Cực Hỏa Tông”
“Còn về chủ nhân Bắc Vực, hiện giờ cũng chỉ là một kẻ vô dụng, sau khi xong chuyện thì dù ông ta có biết chúng ta có bảo vật thì ông ta cũng chưa chắc đã dám đến lấy”
“Ba, ba yên tâm, cho dù dưới đáy nước có bảo vật gì thì con cũng nhất định sẽ lấy nó ra”
Diệp Văn cũng lộ vẻ mong ngóng.

Ba suy nghĩ cho gia tộc nhưng bảo vật mà đến tay, bản thân anh ta tế luyện luôn thì đó chính là vật chí bảo của bản thân anh ta rồi.

Ngay lúc hai ba con còn đáng mong ngóng ba ngày sau thì Tân Trạm đã lái thuyền bay Tử Quang vào trong Tụ Bảo Các phía ngoài Diệp Châu.

Diệp Châu cũng không lớn cho nên quy mô của Tụ Bảo.


Cách ở nơi này cũng khá nhỏ.

Tân Trạm vào Tụ Bảo Các cũng không phải có chuyện gì khác nên liền tìm thẳng đến tu sĩ phụ trách, lấy ra lệnh bài khách quý của mình.

Nữ tu sĩ phụ trách vừa nhìn thấy lệnh bài khách quý bốn sao liền ngạc nhiên không thôi, thái độ cũng trở nên cực kỳ kính cẩn.

Dù sao thì thành Diệp cũng chỉ là một thành nhỏ ở Bắc Vực nên khách quý như Tân Trạm thế này quả thực là rất hiếm thấy ở Tụ Bảo Các chỗ bọn họ.

Thậm chí ngay đến bản thân nữ tu sĩ này cũng chẳng có tư cách tiếp đãi, mà phải giới thiệu Tân Trạm với trưởng lão, cũng là một nữ tu sĩ phụ trách nơi này.

Nữ tu sĩ này trông chỉ khoảng ba mươi tuổi, có vẻ đẹp thành thục, cả dáng người lẫn dung mạo đều là hạng nhất.


Cô gái này đãn Tân Trạm vào phòng riêng cho khách quý xong lại an bài cho thủ hạ dâng linh trà cho Tân Trạm.

“Tiểu nữ Lý Mai Thuần xin tiếp kiến đạo hữu, không biết khách quý đến đây là có việc gì muốn Tụ Bảo Các chúng tôi giải quyết ạ” Cô gái mặt mày tươi cười nói.

“Tôi nghe nói là Tụ Bảo Các các cô ngoài việc bán trác và thu mua các loại bảo vậy khác nhau thì cũng cung cấp các dịch vụ khác ví dụ như chế tác rối.

Chỗ này của các cô có làm chứ?” Tâm Trạm nhấm ngụm linh trà rồi đi thẳng vào vấn đề..