Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 2506: Chương 2506





Cái thực lực gà mờ này, đúng là nghẹn khuất mà.

Tân Trạm cũng cười lên một tiếng, thành Thiên Dự càng ngày càng gần hơn, anh cũng không để ý tới Diệp Linh Chi nữa, linh thuyền chầm chậm lái vào trong.

Trong thành Thiên Dự, không có thể lực to lớn khác, hoàn toàn đã bị nhà họ Diệp một tay khống chế toàn cục.

Cho nên những tu sĩ từ bên ngoài tới, không được phép bay qua bay lại ở trong thành, nhưng nhà họ Diệp lại hoàn toàn không bị hạn chế.

Cũng giống như thành cổ Đông Hoàng lúc trước, người nhà họ Tống có thể tùy ý giết người ở trong thành, nhưng những tu sĩ khác thì lại không được.

Linh thuyền không cần phải đáp xuống, trực tiếp bay vào bên trong dinh thự của nhà họ Diệp.

“Anh tư, vất vả rồi”
Mà linh thuyền vừa mới đáp xuống, một người đàn ông với sắc mặt trắng sáng, đôi mắt hẹp dài cười cười đi lên đón.

“Thăng sáu, Diệp Trảm Long và anh cả đâu?” Diệp Khắc Long đi xuống, vẻ mặt vẫn lạnh lẽo như thường.


“Bọn họ một người thì đang tu luyện, một người thì đang bận chuyện của thánh trì, anh tư, những người trong tộc này đều bắt lại rồi”
Diệp Hải Long quét mắt nhìn lên linh thuyền, đám người nhà họ Diệp đang bị áp giải nối đuôi nhau đi xuống.

“Vẫn tốt, không có ai chạy thoát” Diệp Khác Long nói.

“Con nhóc này, trước đây lại dùng độc đan ở trong tông môn, suýt chút nữa là nó trốn mất”
Khi nhìn thấy Diệp Linh Chi, Diệp Hải Long hừ một tiếng, ông ta vung tay, giáng một cái tát lên mặt Diệp Linh Chỉ.

Trước đây ông ta phụ trách bắt đám người tam trưởng lão và ngũ trưởng lão, cũng không biết Diệp Linh Chỉ lấy độc đan ở đâu ra, thế mà lại khiến ông ta suýt chút nữa thì trúng độc.

Lần này gặp được, Diệp Hải Long lập tức nổi cơn giận.

Sắc mặt Diệp Linh Chi trắng bệch, sức của cú tát này của đối phương quá mạnh, cô mà ăn một tát này thì mặt chắc chắn sẽ rách da chảy máu.

Nhưng đang bị người khác không chế, cô ta không làm cách nào để tránh được.


Mắt thầy cái tát kia sắp giáng lên mặt cô ta rồi.

Bốp!
Cánh tay của Diệp Hải Long, lại bị một bàn tay nắm chặt lại.

“Lục trưởng lão, chỉ là một cô nhóc mà thôi, cần gì phải nổi nóng tới như vậy”
Giọng nói của Tân Trạm chậm rãi vang lên.

“Cậu dám ngăn cản tôi?” Đồng tử Diệp Hải Long co rụt lại, ông ta thử hất Tân Trạm ra, nhưng khi linh khí bùng nổ, Tân Trạm lại không hề nhúc nhích.

Đúng lúc Diệp Hải Long đang chuẩn bị dùng hết sức lực, Diệp Khắc Long cũng đi lên, Tân Trạm kéo lấy Diệp Linh Chỉ lùi ra phía sau.

“Anh tư, tên nhóc này là ai vậy, dám ngăn cản em, thật là †o gan” Diệp Hải Long lạnh lùng nói.

“Đây là một tử sĩ anh nhận ở bên ngoài, còn chưa hiểu rõ về nhà họ Diệp, đừng có thấy kì lạ”
“Nhưng người có tính cách như thế này, e rằng sau này cũng chẳng làm được trò chống gì”
Có Diệp Khắc Long hòa giải, Diệp Hải Long cũng không nổi giận nữa, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn Tân Trạm.

“Anh còn muốn cưới tôi à, anh nằm mơ đi”.