Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 2807: 2807




Theo tâm mắt của anh, ngoại trừ một số chim muông và dã thú bay lượn trên bầu trời, không có lấy nửa bóng người.

“Còn muốn trốn?”
Tân Trạm hừ lạnh một tiếng, trong lòng đột nhiên tản ra thần thức.

Phương thức theo dõi của đối phương rất tài tình, Tân Trạm cũng không rõ hắn dùng cách nào đuổi kịp anh, dù sao hội giao dịch đó cũng bảo mật tu vi của người tham gia rất nghiêm ngặt.

Nhưng Tân Trạm có thể cảm giác được rằng ngay cả sau khi anh ở trong dãy núi này và nói với kẻ đó rằng anh đã tìm thấy dấu vết, cảm giác nhìn trộm vẫn không hề bị gián đoạn.

Nói cách khác, kẻ đó không hề rời đi mà vẫn còn ở cách đó không xa.

Thần thức tỏa ra như thủy triều, Tân Trạm đồng thời vung tay lên.

Chung quanh dãy núi này, mấy đạo hào quang sáng lên, chặn ở trong bán kính trăm mét.

Trên đường, Tân Trạm cố ý đi đường vòng, bí mật bố trí trận pháp, cho dù đối phương muốn chạy, lúc này cũng đã muộn.

Ngay khi Tân Trạm bắt đầu tìm kiếm, một nhóm vật thể tối đen như mực đột nhiên từ trên trời rơi xuống.


“Tiền bối, cẩn thận một chút” Chu Chính nhìn thấy liền sửng sốt hét lên.

Thứ hắc ám này không biết từ đâu tới, cũng không có dấu hiệu gì, nhưng sau khi xuất hiện liền bay xuống với tốc độ cực nhanh.

Bùm!
Nhóm vật thể tối đen như mực này từ trên trời rơi xuống giống như một khối thiên thạch với tốc độ đáng kinh ngạc.

Khi rơi xuống, nó trực tiếp bao phủ Tân Trạm, sau đó bùng nổ dữ dội, trong màn sương đen, thứ đen kịt giống như một móng vuốt khổng lồ, bao phủ Tân Trạm.

Két két két!
Móng vuốt khổng lồ này nhốt Tân Trạm lại, dần dần ngưng tụ thành một cái lồng đen hình vuông giam cầm Tân Trạm trong đó.

Tân Trạm mặt không chút cảm xúc nhìn về một hướng.

Vài con đại bàng đột nhiên thay đổi dáng vẻ, hóa thân thành ba tu sĩ, bay tới bên cạnh Tân Trạm.

“Thì ra là ông” Tân Trạm nhướn mày.


Trong số ba người, có hai thiếu nữ, người đứng đầu là một người đàn ông tóc đen, dáng người gầy gò, rõ ràng là một ông già tự xưng là hậu duệ Linh Lung tiên các.

“Vị đạo hữu này thật lấy làm xấu hổ khi ra tay như vậy”
Cho dù lúc này Tân Trạm bị mắc kẹt trong đó, nhưng lão già gây gò vẫn mỉm cười, trông rất khách sáo.

“Ông theo ta để cướp Linh Lung cổ nhãn?” Tân Trạm nhẹ giọng nói.

“Không sai, chiếc nhãn cổ đó là một tác phẩm rất nổi tiếng của Linh Long tiên các.

Nó có giá trị nghiên cứu rất lớn đối với thế hệ mai sau của tôi.

Đạo hữu từ chối bán nó.

Tôi chỉ có thể dùng cách này” Ông già bày ra bộ mặt bất lực.

“Ông cho răng chỉ cần nhốt ta vào cái lồng này, ta sẽ đưa cho ông chiếc nhãn cổ đó sao” Tân Trạm nói.

“Đạo hữu, thiên lồng do lão tổ chế ra, cực kỳ mạnh mẽ.

Nếu không có ta can thiệp trạng thái dung hợp sẽ không bao giờ bị nứt vỡ”
Ông lão lắc đầu nói: “Còn ta không phải đồ ăn cướp, chỉ cần ngươi cho ta mượn chút thời gian, khi nghiên cứu xong ta sẽ trả lại, ngoài ra còn có số tử kim linh tệ đã hứa từ trước ta nhất định sẽ không thất hứa đâu”
Tân Trạm rất có hứng thú, tùy ý bắn ra mấy luồng linh khí, lan can lồng run rẩy kêu vang, nhưng không có lực sát thương, hiển nhiên rất mạnh..