Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 913



Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 913: Báu vật mây tím

Mấy người Tân Trạm đi đến một góc phòng rồi vứt Nghê Phùng trên mặt đất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mấy người không giết tôi cũng không thả tôi đi là muốn như thế nào đây?” Nghê Phùng ráng chịu đựng đau đớn mà hạ giọng hỏi.

“Không giết anh là vì anh còn có giá trị lợi dụng, nhưng nếu anh không phối hợp thì chúng tôi chỉ có thể giết anh mà thôi” Tân Trạm thản nhiên nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cậu muốn tôi giúp mấy người xem bói sao?” Nghê Phùng cẩn thận suy nghĩ lý do, trừ chuyện đó ra thì anh ta không nghĩ ra được lý do gì khiến Tân Trạm lợi dụng anh ta nữa.

“Anh cũng thông minh đấy, chúng tôi sắp tiến vào khu vực trung tâm rồi. Nghe nói nơi đó giấu nhiều kho báu nên nhất định chúng tôi phải tìm được. Nhưng muốn tìm được thì cần phải có cơ duyên và cũng nhờ vận may nữa”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tần Trạm ngồi xuống đối diện với Nghê Phùng, cúi xuống nhìn anh ta cười cười: “Con người của tôi không tin vào cơ duyên mà cũng không tin vào vận may, tôi chỉ muốn dựa vào thuật bói toán của anh để tìm được kho báu”

Nghê Phùng lại cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ thuật bói toán của anh ta không được tính là cơ duyên hay vận may sao? Nếu cẩn thận suy nghĩ lại thì có lẽ không phải Nghê Phùng nhíu mày nói: “Cậu muốn dùng sáu quẻ bói toán của tôi để đoán địa điểm của kho báu phải không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đúng vậy” Tân Trạm gật đầu nói: “Nếu anh đem báu vật gia truyền của nhà anh đến đây mà không dùng tới thì chẳng phải là lãng phí hay sao?”

“Nếu muốn dùng tới báu vật gia truyền sáu quẻ bói toán của nhà tôi thì cũng được thôi nhưng cậu dự định sẽ cho tôi bao nhiêu linh thạch?” Nghê Phùng nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tân Trạm không nói gì mà vỗ vỗ vào đầu của anh ta mà hỏi ngược lại: Vậy anh cảm thấy cái đầu của anh có giá trị là bao nhiêu?”

Nghê Phùng trợn tròn mắt, anh ta có thế hiểu được là Tân Trạm muốn mua cái mạng của anh ta đây mà.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tân Trạm nhìn thấy Nghê Phùng không nói gì thì lạnh lùng cười nói: “Đừng tưởng rằng tôi không dám giết anh mà lầm to. Anh thử nhớ đến Đổng Thiên Lâu và Triệu Tân Đông xem, nhà họ Đổng và nhà họ Triệu tôi không sợ chứ đừng nói là sẽ sợ anh. Hơn nữa là anh chủ động khiêu khích giết tôi trước nên nếu tôi có giết anh thì nhà họ Nghê sẽ có thể làm gì được tôi chứ?”

Nghê Phùng cắn răng nói giỏi. Vậy cậu muốn tôi làm gì?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Điều kiện rất đơn giản” Tân Trạm cười nói: “Anh chỉ cần tính toán cho mỗi người trong chúng tôi một cơ duyên thích hợp là được. Tôi nghe nói khu vực trung tâm chứa nhiều báu vật, mà mỗi loại báu vật lại phù hợp với cảm ứng của mỗi người nên tôi muốn anh tìm cho mỗi người một chỗ phù hợp nhất”

Đôi mắt của Nghê Phùng tối sầm lại, trong lòng khẽ kích động: “Tôi khuyên cậu đừng suy nghĩ viển vông nữa, đừng quên Bồ Tùng Nhân đang ở đó nên nếu cậu có tính toán thì anh ta cũng sẽ có tính toán. Giả sử như có vấn đề gì thì cậu đừng trách tôi vô tình”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tân Trạm cười lạnh, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng tàn nhẫn: “Cho dù tôi không giết anh thì tôi cũng sẽ tra tấn anh. Thủ đoạn tra tấn của tôi cũng không tệ đâu nên tôi tin anh cũng không muốn thử bất cứ cái nào đâu nhỉ?”

“Xem như cậu “Tôi hiểu, tôi hiểu. Cậu cứ yên tâm”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghê Phùng vã hết cả mồ hôi hột, không ngờ rằng Tân Trạm có thể nhìn thấu tâm can của anh ta. Hơn nữa anh ta cũng đã bị chặt đứt một cánh tay rồi, nếu như còn phải chịu đựng thêm cảnh tra tấn nào nữa thì bản thân anh ta khó mà chịu nổi nên anh ta nghĩ không thể nói dối Tân Trạm được.

“Có điều nếu tôi làm theo lời của các người thì các người sẽ bỏ qua cho tôi chứ?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghê Phùng nghi ngờ hỏi lại.

“Yên tâm đi, về việc giũ chữ tín thì tôi hơn anh nhiều. Nếu anh lo lẳng thì tôi có thể thê độc” Tân Trạm nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi nắm lấy cánh tay của Nghê Phùng thì Tân Trạm lại nói tiếp: “Tôi đề nghị chúng ta tiến sâu vào khe núi rồi mới xem quẻ vì khoảng cách giữa khu vực trung tâm càng gần thì quẻ bói càng chính xác”

Tân Trạm nói xong liếc nhìn Bồ Tùng Nhân thì anh ta cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý nên mấy người này lại tiếp tục dẫn Nghê Phùng vào sâu trong khe núi Tân Trạm đã phong bế kinh mạch của Nghê Phùng nên không sợ anh ta chạy trốn nữa. Nhưng để chắc ăn thì Tân Trạm đã cho anh ta ăn một viên độc dược.Trong lòng Nghê Phùng sụp đổ hoàn toàn niềm hy vọng, anh ta đã hoàn toàn mất hết ý niệm phản kháng trong đầu rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà tên Tân Trạm này cũng quá cẩn thận khiến Nghê Phùng không có một cơ hội thoát thân dù là cơ hội nhỏ nhất. Bây giờ anh ta chỉ có một suy nghĩ trong đầu là nhanh chóng gieo quẻ cho xong rồi lập tức thoát khỏi nơi âm u này.

Đi vào trong sâu khe núi thì hai võ giả nhìn thấy Tân Trạm mà ánh mắt của họ cực kính Sợ. Loại chuyện như diệt hai nhà Phong, Tào rồi bắt cóc ép uổng Nghê Phùng thì người bình thường khó mà làm được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Họ lại đi vào sâu trong một khe núi khác, thậm chí lúc này họ cảm giác như đã lên tận trời xanh thì mới dừng lại.

Nghê Phùng cũng không nói nhiều, sau khi suy nghĩ liền lấy ra ba đồng tiền để gieo quẻ bói cho từng người một Không thế phủ nhận trên phương diện này thì Nghê Phùng chính là một cao thủ, từng đường gieo quẻ gieo lên nhìn giống như được ba đồng tiền dẫn dắt tạo thành một vòng tròn hư ảo trong không khí. Khi mọi người nhìn vào trong vòng tròn này thì có thể nhìn thấy một cung điện cổ xưa ở một vùng đất hoang vu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hãy chỉ ra số báu vật giấu trong cổ điện này” Bồ Tùng Nhân ra lệnh cho Nghê Phùng.

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Diệp Thành thì Bồ Tùng Nhân giải thích: “Trong khu vực trong tâm có rất nhiều báu vật nhưng báu vật cũng chia ra cấp bậc cao thấp khác nhau, có thể phân biệt băng cách thông qua màu sắc mà chúng phát ra để lựa chọn những báu vật có giá trị cao”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nghê Phùng khẽ hừ lạnh tỏ vẻ bực mình vì phải nghe theo lệnh của Bồ Tùng Nhân nhưng vì đang bị khống chế nên anh ta cũng miễn cưỡng làm theo.

Anh ta đánh ra mấy đường ánh sáng chói chang vào ngay đồng tiền màu vàng bên trong vòng tròn hư ảo thì lập tức hình ảnh trong đó lại thay đổi. Trong không trung của cung điện thoáng ẩn thoáng hiện một đám mây máu tím đang trôi dạt bất định.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mây tím chính là một trong những lưng khí của bậc đế vương. Xem ra vận may của chúng ta không tệ, đây chính là nơi giấu báu vật có cấp bậc cao nhất rồi” Bồ Tùng Nhân phấn chấn nói Nhưng sau đó lại đến phiên bốn người còn lại thay nhau gieo quẻ thì kết quả của họ giống như bị tạt cho mỗi người một chậu nước lạnh vậy.

Bởi vì bất luận Nghê Phùng gieo quẻ như thế nào và bốn người Tân Trạm suy tính kết quả sẽ ra sao thì vẫn chỉ có một nơi giấu báu vật mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Các vị, thật sự tôi không đủ bản lĩnh để gieo quẻ tiếp được nữa. Đây chính là kết quả cuối cùng mà tôi gieo được” Nghê Phùng nhìn thấy mọi người đang nhìn anh ta với vẻ mặt nghỉ ngờ thì vội vàng giải thích.

Bồ Tùng Nhân mở miệng nói: “Thật sự là anh ta không nói dối. Xem ra ông trời muốn bốn người chúng ta cùng đi đến một chỗ để tìm báu vật bị cất giấu rồi”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Diệp Thành lại nhíu mày: “Nhưng nếu như vậy thì sức mạnh của báu vật sẽ chia nhỏ ra cho bốn người chúng ta, lúc đó sức mạnh của nó sẽ bị giảm đi. Vậy cũng không còn giá trị gì nữa”

Bọn họ được bao nhiêu không thành vấn đề nhưng mục tiêu của Tân Trạm là phải được cấp cao nhất để vượt qua Triệu Lam Sơn, Đổng Thiên Thành và Trương Quốc Tuấn một bậc. Cho nên nếu báu vật không đủ mà thời gian để bốn người họ. vào khu vực trung tâm sẽ bị chậm trễ, như vậy thì chênh lệch sẽ càng ngày càng lớn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tôi cũng bó tay rồi” Nghê Phùng buông tay nói với bọn họ.

Mấy người Diệp Thành đều cau mày lắc đầu nhưng chính lời nói của Nghê Phùng khiến cho Tân Trạm như nghĩ ra điều gì đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đột nhiên Tân Trạm đảo mắt ra phía sau, lúc này trong khe sâu của sườn núi vang vọng đến một âm thanh đứt quãng. Lúc bọn họ đi vào cũng không có ý định sẽ quấy rầy những võ giả ở đây mà mục tiêu của họ chính là giành được báu vật ngay tại nơi thí luyện này.

“Nếu điều bí mật của khu vực trung tâm là do chính chúng ta quyết định, vậy có thể mua được báu vật hoặc đổi được báu vật ở chỗ nào hay không?” Trong đầu Tần Trạm chợt nảy ra một ý nghĩ mơ hồ như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh cũng không biết cách này có được hay không nên sau khi hỏi Bồ Tùng Nhân thì anh ta cũng không có câu trả lời.

Nhưng dù sao Tân Trạm cũng muốn thử một lần vì dù sao dựa vào kết quả gieo quẻ lúc nãy mà cả bốn người đều đi đến một nơi giấu báu vật cũng không phải là một ý hay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


------
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!