Nhưng lúc này ông ta lấy lại được sự tự tin của mình nhưng vẫn hơi lo lắng đối với Tân Trạm.
“Tân Trạm, muốn luyện chế ra đan dược cấp bậc tiên đan, tu vi ít nhất phải đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu cấp chín, linh khí của cậu có thể theo kịp không?” Hồ Phong bất an hỏi.
Hai người đã phối hợp mấy tiếng đồng hồ, mối quan hệ giữa bọn họ đã trở thành đồng bạn hợp tác, không còn sự thù địch như trước đây, mà càng giống như bạn thân hơn.
Tuy nhiên, luật sắt kế thừa từ xưa đến nay là muốn luyện chế ra một viên tiên đan cấp một, tu vi ít nhất phải đạt đến cảnh giới Xuất Khiếu cấp chín, trong khi đó Tân Trạm mới chỉ cấp tám.
“Chuyện này không thành vấn đề, nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta tiếp tục.
Tân Trạm gật đầu, anh vẫn có sự tự tin này.
Việc thiếu hụt linh khí quả thực là vấn đề lớn nhất khiến các tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu cấp tám gặp khó khăn trong việc luyện chế tiên dược, tuy nhiên, phần lớn dược sư trước đây đều tập trung vào luyện đan mà bỏ bê việc tu luyện.
Giống như Tần Trạm lấy tu luyện là chính, luyện đan là phụ, còn có thể nâng cao trình độ luyện đan đến cấp độ này đúng là không tệ.
Linh khí của anh vốn dĩ dư thừa so với các tu sĩ khác, Tân Trạm tự tin cái này sẽ không phát sinh vấn đề gì.
Nhưng không gian luyện dược này cái gì cũng tốt, nhược điểm duy nhất là không có linh khí trời đất, cho nên một khi tiêu hao hết thì không thể nào bổ sung lại.
Cho nên hai người chỉ có thể rút lui trước, hấp thụ linh khí của trời đất ở bên ngoài, khôi phục lại trạng thái sung mãn rồi mới có thể tiếp tục.
Lúc Tân Trạm và Hồ Phong tiến vào không gian luyện dược mới gần đến đêm, nhưng lúc bọn họ đi ra, trời đã gần sáng.
“Chúng ta tổng cộng đã luyện chế bao nhiêu tiếng?” Tân Trạm hỏi.