Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 159



Tổng giám đốc Sa bị dọa đến tè ra quần, anh ta không hề ngờ đến năm Đại Tông Sư mà lại không hề có sức đánh trả lại Tần Trạm.

Chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, làm thế nào mà có tu vi cao như vậy?

“Cậu…Cậu Trạm!” Tổng giám đốc Sa quỳ bịch xuống dưới đất, lau mồ hôi lạnh, cầu xin Tần Trạm: “Tôi đồng ý đưa cây kiếm này cho cậu, đồng thời đưa cho cậu một trăm triệu đô la Mỹ! Xin cậu tha cho tôi một mạng!”

Sắc mặt Tần Trạm lạnh tanh, anh lắc đầu nói: “Một trăm triệu đô la Mỹ, thì có thể đổi một mạng sống của anh sao?”

Tổng giám đốc đơ mặt ra, vội vàng nói lại: “Không, tôi đưa hết của cải bản thân và gia đình cho cậu! Chỉ cần xin cậu tha cho tôi!”

“Không cần nữa.” Tân Trạm lắc lắc đầu: “Tôi không thiếu tiền”

Tổng giám đốc Sa vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, bàn tay của Tần Trạm đã đập lên đầu của anh ta, khiến cho đầu anh ta vỡ thành từng mảnh.

Ngay sau đó, Tần Trạm đi đến trước mặt Phùng Công, truyền vào ngực ông ta một nguồn linh khí.

Một lát sau, sức khỏe của Phùng Công bắt đầu hồi phục dần dần. Truyện Đô Thị

Ông ta thở hổn hển, cảm thán nói: “Cậu Trạm quả là người phi phàm, không chỉ có tu vi phi thường, mà còn có thuật chữa bệnh nghịch trời này.”

“Thuật chữa bệnh?” Tân Trạm nhíu mày: “Không lẽ những người học võ như các người không làm được sao?”

Phùng Công cười khổ nói: “Chúng tôi làm gì có tài nghệ đó, cho dù là tu hành của chúng tôi đến cấp nào cũng chỉ có thể bảo đảm cho sức khỏe của mình không chịu sự giày vò của cơn đau bệnh tật. Còn về việc chữa bệnh cho người khác, cái đó thì hoàn toàn không có khả năng.”

Tần Trạm bỗng nhiên tỉnh ngộ, trước đến giờ anh vẫn luôn nghĩ rằng người học võ đều có thể chữa bệnh cho người khác, thì ra không phải như vậy.

Sau khi cầm cây kiếm này lên, thì Tần Trạm rời khỏi hội trường.

Vân Thành có một ngôi chùa nổi tiếng. Ngôi chùa này không lớn nhưng lại nằm trên một ngọn núi cao.

Núi không nhất định phải cao, có tiên nhất định sẽ nổi tiếng.

Ngôi chùa này rất có tiếng tăm là vì trên núi có một vị đại sư, mà đằng sau đại sư là phủ Huyền Minh nổi tiếng.

“Đại sư, ông có thể giúp tôi xem thử vận thế nhà họ Thẩm chúng tôi không?” Thẩm Ninh Mộng tràn đầy sức sống đi đến trước mặt đại sư.

Đại sư nheo mắt quan sát Thẩm Ninh Mộng một cái, gật đầu lia lịa: “Hồn nhiên bẩm sinh, không bị ô nhiễm bởi thế tục, đúng là một viên ngọc chưa mài.”

Thẩm Ninh Mộng được khen nên mặt có hơi đỏ, cô ấy vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn đại sư đã khen, ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi nữa!”

Đại sư cười nói: “Vận may của nhà họ Thẩm kéo dài ít nhất ba mươi năm, nhưng mà cô cần bỏ ra ít thứ.”

“Thứ gì?” Thẩm Ninh Mộng vội vàng hỏi.

Đại sư cười, ông ta vung tay một cái thì có một đồ đệ đi đến.

“Đưa cô gái này về.” Đại sư nói.

Thẩm Ninh Mộng chau mày, nói: “Đại sư, đây là muốn đưa tôi đi đâu?”

Đại sư cười nói: “Đương nhiên là vì kéo dài vận may cho nhà họ Thẩm cô, cần phải dùng đến một giọt máu tươi của cô, đi với cậu ấy đi, cậu ấy sẽ nói cho cô biết.”

Thẩm Ninh Mộng ngây thơ bẩm sinh, không hề nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay.

Tên vệ sĩ kia của cô ấy xoắn xuýt đã rất lâu, đột nhiên anh ta quỳ xuống đất, nói: “Đại sư, tôi muốn gia nhập phủ Huyền Minh!”

Đại sư khẽ chau mày, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Tại sao lại muốn gia nhập phủ Huyền Minh?”

“Tôi muốn học phép thuật!” Người thanh niên nói với vẻ mặt đầy thiết tha: “Tôi đã mơ ước hướng về phủ Huyền Minh đã nhiều năm rồi, hy vọng đại sư có thể tác thành!”

Trong mắt đại sự thoáng qua một tia mờ ám, ông ta cười nói: “Được, cậu đi cùng với cô chủ nhà cậu đi.”

“Cảm ơn đại sư!” Người thanh niên này hết sức vui mừng, nhảy chân sáo đi theo.

Đi theo đằng sau đồ đệ phủ Huyền Minh, đi vào ngọn núi lớn. Trên núi rậm rạp xanh tươi, nhưng càng đi xa thì núi càng trụi trọc.

“Cũng không biết tên nhóc đó đến chưa.” Thẩm Ninh Mộng nhíu cái mũi đẹp của cô ấy, đột nhiên nghĩ đến Tần Trạm.

Vệ sĩ của cô ấy không khỏi hừ nhẹ một tiếng, nói: “Tên nhóc đó bôi nhọ phủ Huyền Minh, nếu để tôi gặp lại tôi nhất định phải cho anh ta một trận!”

Thẩm Ninh Mộng không nói gì, nhưng ý nghĩ của cô ấy cũng giống với người thanh niên này.

“May mà không đến cùng với anh ta, nếu không đại sư này chưa chắc đã giúp mình.” Thẩm Ninh Mộng thầm nghĩ trong lòng.

“Đến rồi.” Đúng vào lúc này, ba người đến trước một hang núi.

Cửa của hang núi được rào lại bằng sắt, ở bên trong phát ra một tiếng gào thét bi thương của người phụ nữ.

Ở một bên hang núi còn có vô số các con độc như bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc, khiến người ta kinh sợ không thôi.

“Đây… Đây là ý gì?” Thẩm Ninh Mộng bị dọa làm cho hoảng sợ cực kỳ.

Tên đồ đệ đó cười giễu nói: “Đương nhiên là vì kéo dài vận may cho nhà họ Thẩm cô rồi!”

Lời vừa dứt, hai người liền cảm thấy tầm nhìn trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, sau đó thì ngất đi. Đợi đến lúc bọn họ tỉnh lại thì đã bị nhốt trong hang núi này rồi.

“Sao lại như thế này.” Thẩm Ninh Mộng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, làm gì có gặp qua cảnh tượng như thế này.

Cô nhìn cảnh tượng thế thảm xung quanh, sợ đến mức khóc thét lên.

“Mấy người cũng vừa bị lừa đến đúng không.” Lúc này, bên cạnh Thẩm Ninh Mộng, có một người phụ nữ tóc xoăn dài nói với giọng lạnh lùng.

Thẩm Ninh Mộng giống như tóm được cộng rơm cứu mạng, vội vàng nhìn về phía cô ta: “Chị ơi, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Người phụ nữ đó khẽ chau mày, hừ lạnh nói: “Một đám ngu xuẩn, còn tin cái gì mà đại sư? Phủ Huyền Minh này nổi tiếng tà phái, chuyên dùng máu của những cô gái trẻ như cô để nuôi dưỡng con vật độc!”

Thẩm Ninh Mộng liền thay đổi sắc mặt, cô ấy khóc nức nở, hỏi: “Chị ơi, thế…thế thì phải làm sao?”

“Phải làm sao?” Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: “Có thể làm sao được, chỉ có thể cầu nguyện kiếp sau cái não cô phát triển chút.”

Trước chùa xếp thành một hàng dài. Vô số người nghe danh mà đến, chỉ vì muốn đại sư bói cho một quẻ.

“Không ngờ ở thời đại này lại còn có loại lừa đảo khắp nơi thế này.” Tần Trạm nhìn đám người xếp hàng dài, không khỏi lắc lắc đầu.

“Ở đây thuộc vùng biên giới, quản lý cũng có hơi thả lỏng.” Phùng Công giải thích.

Tân Trạm nhìn những cô gái trẻ thiếu hiểu biết này, không khỏi khẽ thở dài một hơi trong lòng.

Phủ Huyền Minh… Không biết đã làm hại biết bao nhiêu người rồi!

“Đi thôi.” Tân Trạm bước qua bậc tam cấp, đi thẳng lên núi.

“Cái cậu này sao vậy? Không biết xếp hàng sao?”

“Đúng là không có tố chất! Chúng tôi đã xếp hàng lâu như vậy rồi, cậu chen hàng có thấy ngại không!”

“Tên già kia, còn có tên nhóc kia, mau cút xuống cho tôi!”

Tần Trạm không thèm để ý, anh đi một đường thẳng đến trước mặt vị đại sư này.

“Đại sư, bói quẻ không?” Tần Trạm chắp hai tay ra sau, đứng trước mặt ông ta mà hỏi.

Đại sư cũng không ngẩng đầu lên và nói: “Đi xếp hàng.”

“Nghe thấy chưa? Đại sư bảo cậu đi xếp hàng!”

“Mau cút xuống, đừng chọc giận đại sư!

“Nếu đại sư không vui thì bọn tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

Tần Trạm nhếch miệng cười, nói: “Đại sư, ông bói quẻ không?”

Đại sư này hừ lạnh nói: “Chỉ cần thành tâm thì sẽ linh nghiệm, lúc cậu nói câu này thì đã bị thần linh từ chối ngoài cửa rồi. Cậu đi đi, tôi sẽ không bói cho cậu đâu.”

Tân Trạm lắc đầu, nói: “Ông hiểu lầm rồi, ý tôi là muốn ông tự bói cho mình một quẻ, đại sư, ông cảm thấy hôm nay ông có tai nạn đổ máu không?”