Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 188



Khoảnh khắc Long Linh chui vào cơ thể, Tần Trạm bỗng cảm thấy một luồng linh khí to lớn bùng nổ như đạn pháo. Vùng đan điền của Tân Trạm có cảm giác bị co rút đến đau đớn như thể bị tấn công vậy.

Hỏng rồi!” Trong thâm tâm Tân Trạm cảm giác không ổn, nếu có quá nhiều linh khí tích tụ thì sẽ khiến cho đan điền vỡ tung mất.

Mà luồng linh khí đó vẫn tăng lên không ngừng kèm theo đó là cảm giác đau đớn càng ngày càng tăng nơi đan điền.

Trên trán Tân Trạm, từng hàng mồ hôi tù đang chảy xuống, cả người anh mềm oặt ngã xụi lơ trên mặt đất, cảm giác sống không bằng chết.

Sắc mặt biến thành màu đỏ tím, vùng đan điền phát ra tiếng “ phì phì” như thể sẽ phát nổ bất cứ lúc nào. “Chết… chết rồi…” Tân Trạm dường như phải dùng toàn bộ sức lực của mình để nhả ra hai chữ này.

Trong mắt anh mọi thứ đều trở nên mờ ảo, như thể sẽ hôn mê bất cứ lúc nào. Đúng lúc này, vùng đan điền phát ra ánh sáng, xuất hiện một luồng khí vừa ôn hòa lại vừa mạnh mẽ đánh trấn áp Long Linh. Long Linh như thể đang phản kháng, nhưng luồng khí kia quá mạnh mẽ nên mọi sự phản kháng đều trở nên vô hiệu.

Một lúc sau, Long Linh đã cam chịu khuất phục, nằm yên trong đan điền của Tân Trạm, từng tia linh khí đang tản mác dần tập trung lại.

Mà ngay lúc này, Tân Trạm như trút bỏ được gánh nặng, nằm trên mặt đất thở dốc.

Sau đó, trong lòng anh thấy mừng như điên.

Luồng Long linh này liên tục tản phát ra linh khí, mà linh khí bị tản phát ra đều bị đan điền Tân Trạm hấp thu.

Có thể nói, ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào bản thân anh cũng đang trong quá trình tu luyện. “Ôi vãi.” Tần Trạm nuốt một ngụm nước bọt, vui mừng đến mức nhảy cẫng lên. “Đồ cha mình để lại có khác, đẳng cấp khác biệt hẳn.” Tân Trạm vui đến mức không thể kìm nén, chỉ thiếu điều chưa ngẩng đầu hét vang cho thỏa thuê.

Như vậy, vừa không phải bế quan tu hành, cũng không phải đau đầu chuyện thảo dược nữa.

Một lúc sau, Tân Trạm mới bình tĩnh trở lại.

Trong lòng anh thầm nghĩ, rốt cuộc luồng khí mạnh mẽ xuất hiện trong đan điền của mình là gì? Phải chăng cũng do cha để lại?

Rất có thể! Đây là cách giải thích duy nhất hiện tại. “Xem ra cha đã tính toán cả rồi.” Tân Trạm nhỏ giọng nói nghẹn ngào: “Không biết cha là người như thế nào…” Trong lòng có nghi vấn nhưng lại không có người để hỏi.

Tân Trạm hiểu rằng, nếu muốn khám phá đáp án bị giấu kín, thì chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Lúc này, cơn buồn ngủ ập đến, Tân Trạm ngáp một cái rồi về phòng ngủ.

Ngủ một mạch đến giữa trưa, khi tỉnh dậy anh nhìn thấy có một cô gái dễ thương nhưng rụt rè đang ngồi trên sô pha. Nhìn thấy Tân Trạm, cô gái vội vã đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào: “Em chào anh ạ”

Cô gái này là em gái của Hứa Bắc Xuyên, thuở nhỏ gia cảnh cơ cực, tính cách hay ngại ngùng lại mẫn cảm, rất sợ làm mếch lòng mọi người.

Tân Trạm cười nói: “Anh trai em đâu?” “Anh trai em ở bên ngoài ạ.” Hứa Tịnh Y đáp ngay tức khắc.

Tân Trạm gật đầu rồi đi ra phía cửa sau thì thấy Hứa Bắc Xuyên và Mặt Thẹo đang luyện tập.

Sau khi có được bộ công pháp của Tần Trạm thì tốc độ tiến bộ của Mặt Thẹo đã tăng lên nhanh chóng, sau khi bỏ qua nội kình, sức mạnh thể chất của Mặt Thẹo càng ngày càng mạnh, kể cả Hứa Bắc Xuyên cũng không dám đánh tay đôi với anh ta. “Anh Trạm.” Nhìn thấy Tần Trạm, Mặt Thẹo dừng ngay việc luyện tập, khom người chào anh.

Tân Trạm vỗ vai anh ta, nói đùa: “Không tồi nhé, người anh bây giờ sánh ngang sắt thép” “May nhờ có cậu chỉ dẫn.” Mặt Thẹo trầm giọng nói.

Tân Trạm vuốt cằm, giọng nói hồi tưởng: “Nếu như sư phụ anh – Đồng Thiện Ngũ mà thấy được anh bây giờ, không biết sẽ nghĩ như thế nào…” “Sư phụ, anh định đi Tây Nam à?” Hứa Bắc Xuyên vội hỏi. Tần Trạm cười nói: “Có thời gian rồi hẵng tính, nếu chỉ đi vì Đồng Thiện Ngũ.. thì không đáng.”

Mặt Thẹo bị sỉ nhục ở Tây Nam, anh nhất định sẽ giúp gỡ lại món nợ này, nhưng không phải bây giờ.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Tân Trạm vang lên. “Cô là?” Tất Trạm thắc mắc nghe điện thoại.

Xem điện thoại thì thấy số gọi đến là số lạ.

Đối phương tiếp lời: “Tôi là Thẩm Ninh Mộng, anh còn nhớ tôi không?” “Thẩm Ninh Mộng?” Tần Trạm lục lại trí nhớ, nói giỡn: “Nhớ chứ, vụ làm ăn 3500 tỷ đồng, sao mà quên nổi”

Thẩm Ninh Mộng là một cô ấy rất hoạt bát, anh có ấn tượng sâu sắc với cô ấy.

Tất nhiên, cái mà khiến anh ấn tượng sâu nhất chính là bộ ngực, bởi vì nó to, giả vờ không thấy cũng khó. “Anh Trạm, hiện tại nhà tôi càng ngày càng có nhiều người xuất hiện triệu chứng, ba tôi gần đây cũng mới bị bệnh, đã mời rất nhiều bác sĩ mà vẫn không ăn thua, anh có thể đến xem giúp không?” Thẩm Ninh Mộng nói giọng nghẹn ngào. “Được chứ, chỉ cần chuẩn bị đủ tiền thôi, còn tôi đến lúc nào cũng được” Tân Trạm cười nói. Thật ra trong lòng anh hiểu rõ, lí do Thẩm Ninh Mộng lâu như vậy mới gọi cho anh bởi vì nhà họ Thẩm không muốn phải bỏ ra 3500 tỷ.

Hiện tại bởi vì gặp phải tình huống bất đắc dĩ mới nhớ đến anh. Sau khi nói chuyện xong, Tân Trạm và Thẩm Ninh Mộng ước định thời gian: ba ngày sau đến.

Nhà họ Thẩm ở vùng khí hậu khô nóng của Đông Bắc Bộ, công việc kinh doanh đa phần đều liên quan đến tài nguyên không thể tái sinh, ví dụ như gỗ, thảo dược, mấy năm trước còn kinh doanh da lông động vật, về sau cũng từ bỏ.

Nói đến tiền, nhà họ Thẩm có thể coi là trọc phú.

Ba ngày sau, Tân Trạm đến nhà họ Thẩm.

Lúc đặt chân xuống sân bay, xe nhà họ Thẩm đã chờ sẵn ở đấy “Anh Trạm.” Thẩm Ninh Mộng nhìn thấy Tân Trạm liền vẫy tay rồi. liên tục.

Tần Trạm nhìn qua thì thấy một chiếc Rolls-Royce đang chờ sẵn, nhưng lái xe lại chỉ là một người bình thường. “Xem ra nhà họ Thầm không tiếp xúc nhiều với giới võ đạo.” Tần Trạm thầm nghĩ.

Nhìn Thẩm Ninh Mộng có chút tiều tụy, không còn nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát trước kia nữa, nhìn thấy mà không khỏi đau lòng. “Xuất phát thôi, tôi đi xem xem.” Tân Trạm phất tay nói.

Thẩm Ninh Mộng liên tục gật đầu.

Lái xe một lát là tới nhà họ Thẩm, đó là một trang viên tư gia, vị trí khá hẻo lánh nhưng bù lại cảnh vật lại được thiên nhiên ưu đãi.

Tân Trạm vừa xuống xe đã cảm thấy chỗ nào cũng tràn ngập cảm giác lạnh lẽo của âm khí. “Có gì đó không ổn” Tân Trạm xoa cắm, trong lòng thầm nghĩ. Âm khí nồng đậm như vậy, chỉ sợ không phải đồ vật ô uế bình thường. “Đi, đưa tôi vào trong xem.” Tần Trạm nói.

Thẩm Ninh Mộng vội vã gật đầu.

Bước vào phòng khách cực lớn, anh thấy có vài người đang ngồi trên số pha, họ đang hút thuốc, có vẻ như đang thương lượng gì đó. “Bác cả, ông nội, anh, đây là anh Trạm, người mà con đã nhắc đến.” Thẩm Ninh Mộng bước lên giới thiệu.

Ba người nghe xong đều ngẩng đầu nhìn Tân Trạm. “Cậu chính là Tần Trạm, cái người đòi 3500 tỷ đấy à?” Bác cả của Thẩm Ninh Mộng xem xét nhìn Tân Trạm