Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2306



Mà Tần Trạm lại phát hiện, cho dù mình không mở ra con mắt thứ ba này nhưng chỉ cần trong đầu xuất hiện một suy nghĩ thôi cũng có thể sử dụng được năng lực phá chướng của mắt thần.

Nói cách khác, tại tình huống bản thân không thể bại lộ mắt thần này cũng có thể khám phá huyễn trận được.

“Không đúng, bảo vật này đã có sự thay đổi, công dụng không có khả năng chỉ đơn giản như vậy”

Tân Trạm bỗng nhiên ý thức được điểm ấy, ánh mắt của anh chuyển động, nhìn về phía bên ngoài động phủ.

“Loại trận pháp thư thế nào cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng rồi”

Tân Trạm giật mình không nhỏ.

Phía trước cửa động phủ, bản thân đã bày ra một loại trận pháp che giấu, mà lúc này tại trước mặt mắt thần, trận pháp này không chỉ không có cách nào ẩn trốn, mà toàn bộ trận nhãn và hoa văn của trận pháp đều có thể nhìn thấy rõ như ban ngày.

Lần này trong lòng Tân Trạm phấn chấn hẳn lên.

Có vật này ở đây, về sau trận pháp chẳng phải là rất khó vây khốn hoặc nhấn chìm bản thân được sao?

“Lại nhìn thêm một chút nữa để xem cái mắt thần này có thể nhìn được đến bao xa”

Về độ rõ nét thì về cơ bản là đã ổn, nhưng nếu chỉ nhìn thấy được khoảng cách hơn ba mươi tư mét thì vẫn còn hơi ngắn một chút.

Tân Trạm bay ra khỏi động phủ đến thẳng đến trên đỉnh núi, anh thở sâu, vận chuyển mắt thần. Lập tức, tại bên trong †âm mắt của mắt thần, trời đất ở trước mắt không ngừng mở rộng.

Núi đá cây cối đều bị mắt thần nhìn lướt qua, Tân Trạm chỉ cảm thấy tiên khí trong cơ thể cấp tốc tiêu tán. Mắt thần thấy càng xa, tầm nhìn càng lớn, lượng tiên khí tiêu hao cũng ngày càng kịch liệt suy giảm.

Có điều Tân Trạm cũng chưa muốn dừng lại mà muốn nhìn khoảng cách xa nhất của mắt thần một chút.

Cuối cùng, lúc tiên khí gần như đã tiêu hao hết, mắt thần cũng không còn cách nào nhìn về hướng xa hơn.

“Xa tầm một trăm sáu mươi kilomet” Tân Trạm đưa ra một phán đoán.

Đối với một cái mắt thần có thể khám phá ra chướng vật hay là trận pháp mà nói, khoảng cách này đã đủ để anh hài lòng.

“Có điều cái thuật thần quang khi nãy tốt nhất vẫn là tạm thời không thử” Tân Trạm lắc đầu.

Mặc dù yêu khí ở trong linh châu của yêu thú không ít, nhưng thần quang này vừa mở ra đã ngốn mất một nửa linh khí của bản thân, có trời mới biết nếu như đổi qua tiên khí thì còn tốn đến bao nhiêu nữa.

Mà bản thân trước mắt bản lĩnh vẫn còn đầy đủ, tương lai thuật thần quang này sẽ chỉ trở thành con át chủ bài để bảo vệ tính mạng lúc khẩn cấp thôi.

“Đi đến khu vực mà mắt thần nhìn thấy vừa nãy thôi.”

Tâm niệm Tân Trạm vừa động, đột nhiên bay ra.

Ở bên trong một dãy núi liên miên chập trùng cách khoảng tám mươi kilomet, một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng ở trong động phủ đã mở.

Vận khí của ông ta không tệ, trước đó phát hiện một kho tàng báu vật nhỏ, vừa lúc đặt chân thì tìm được một chỗ có linh mạch.

Ở đây ông ta khám phá được kho tàng báu vật nhỏ này, còn lấy được linh đan để tu luyện, phối hợp với linh mạch, quả thực là tiến triển cực nhanh.

Chỉ là người đàn ông trung niên cũng biết linh mạch trân quý, dễ khiến cho người khác đố ky.

Tính cách của ông ta cẩn thận, cho nên trực tiếp bày ra lớp lớp trận pháp tại dãy núi bên ngoài.

Đừng nói tu sĩ khó mà phát hiện ra nơi đây, coi như phát hiện ra cũng không thể tiến vào, cho dù là thú dữ cũng không có khả năng đến quấy rối bản thân.