Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 2412



Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Tân Trạm đã chứng kiến quá trình đám cỏ dại từ khi sinh ra đến khi chết đi.

Khi những cây cỏ dại này trưởng thành thì chúng vẫn để lại nhiều hạt giống, Tân Trạm cũng làm như vậy.

Mỗi một canh giờ, Tân Trạm đều phải chứng kiến toàn bộ quá trình hàng nghìn loài cỏ dại từ lúc nhú lên khỏi mặt đất đến lúc khô héo tàn lụi.

Đồng thời, theo phương pháp trong thẻ ngọc truyền lại, anh cẩn thận quan sát dòng chảy của thời gian giữa sự sống và cái chết.

Khi dung dịch thuốc được dùng hết thì Tân Trạm dùng Thông Thiên Đỉnh luyện chế một lò luyện khác.

Anh đã lấy được tiên thảo như núi như biển ở chiến trường tiên ma nên không để ý đến quá trình tiêu hao này.

Tân Trạm hoàn toàn đắm chìm trong quá trình này.

Sau ba ngày, đám cỏ dại sinh trưởng và khô héo trước mặt anh đã không thể đếm được bằng con số nữa rồi.

Mà đối với bản thân thời gian hoặc là sự sống và cái chết thì Tân Trạm đã có một cách hiểu mới.

Sau khi nhìn thấy cỏ dại sinh trưởng, Tân Trạm không ngừng bay ra khỏi con thuyền bay.

Anh đã nhìn thấy dãy núi Ma Vực, sự ra đời của những con yêu thú đó và cũng chứng kiến những con yêu thú tấn công lẫn nhau rồi cuối cùng một hoặc cả hai cùng chết.

Tân Trạm chỉ là che dấu hơi thở mà bay lơ lửng ở bên cạnh chứ anh cũng không làm gì cả mà chỉ là đi xem, đi để giác ngộ.

“Người ta nói rằng sinh tử là một vòng tròn luân hồi, nhưng mặc dù cây cỏ mới sinh ra nhìn thì thấy giống như những cây trước nhưng thật ra lại là khác nhau…Thời gian giữa trời và đất sẽ tiếp tục trôi qua, chỉ có đi về phía trước mà không có sự luân hồi.

Tân Trạm nhắm mắt lại đứng trên một đỉnh núi.

“Rốt cuộc thằng nhóc này phát điên cái quái gì vậy”

Nhạc Vấn Hào bay lơ lửng ở phía ngoài cách đó mười dặm, anh ta nhìn thấy những hành động kỳ quặc của Tân Trạm trong vài ngày nay thì không khỏi phiền toái.

Anh ta không hiểu rốt cuộc Tân Trạm đang làm gì.

Nhưng vì sự an toàn, anh ta chỉ đành thăm dò xem đối phương đang làm gì mà thôi.

“Một người tu sĩ có cảnh giới hợp thể mà chỉ biết lấy đất về chơi, xem yêu thú. đánh nhau, xem yêu thú sinh con thôi sao? Tên này đang làm cái quái gì vậy, hay là chỉ để quấy rầy †âm trạng của mình thôi sao?”

Nhạc Vấn Hào nghiến răng nghiến lợi kêu ken két.

Trước đây anh ta còn cho rằng mọi là diễn cho anh ta xem lệc Tân Trạm làm đều Nhưng khi anh ta nhận thấy vẻ mặt của Tân Trạm hoàn toàn đắm chìm trong đó và không có dấu hiệu gì là giả bộ cả thì anh ta hoàn toàn choáng váng.

Như hiện tại, Tân Trạm giống như tượng sáp bằng đất sét vậy. Anh cứ đứng yên ở trên vách núi cả một nén hương mà không nhúc nhích gì cả.

Có quỷ mới biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

Nhìn anh giống y như một tên ngốc chứ không phải là người mà chỉ dùng một chiêu đã cắt qua hai má của anh ta trước đó nữa.

Thậm chí Nhạc Vấn Hào còn có một loại ảo giác khó tin.

Sau khi Tân Trạm đứng ngây người ở đây nửa canh giờ thì anh mới lại bay lên, trở về nơi đóng quân của mọi người.

Nhạc Vấn Hào ảm đảm nhìn theo rồi chưởng một chưởng vào vách núi trước mặt anh ta.

Linh khí tràn ngập bay lên và đúng như anh ta đoán thì ở đây không có vấn đề gì cả, nó chỉ là một ngọn núi bình thường mà thôi.

“Thật lãng phí thời gian của mình. Còn có ông già kia nữa, có phải là chết đi sống lại hay không vậy?”