“Sao nào, sợ đến nỗi không nói lên lời à? Thật đáng tiếc, vốn tao còn muốn nghe mày kêu thảm xin tha trước khi chết cơ: Nhìn ánh mắt lạnh lùng, gương mặt vô cảm của Tân Trạm, quái nhân hơi tiếc nuối, đầu lưỡi đỏ thẫm liếm láp khóe miệng, nhìn Tân Trạm như miếng thịt trên thớt mặc người chém giết.
“Có lẽ giờ mày đang tự hỏi phải làm sao đây? Thôi đừng nghĩ nữa, bị thủ đoạn này của tao cuốn lấy thì không ai có thể giải trừ được”
Chỉ trong giây lát, hắc vụ đã bao phủ cả người Tân Trạm.
“Chẳng qua tao thấy hơi bất ngờ, không ngờ mày lại chủ động chịu chết”
Đúng lúc này, Tân Trạm đang im lặng chợt lên tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào quái nhân.
Quái nhân sững sờ, anh ta phát hiện trong mắt Tân Trạm dường như lóe lên ánh sáng đặc thù nào đó.
Mà một khắc sau, Tân Trạm đã bị hắc vụ thôn phệ triệt để, hào quang trong mắt cũng theo đó mà tiêu tán.
Quái nhân đưa toàn bộ khí tức tràn vào cơ thể Tân Trạm.
Sau khi khôi phục ý thức, anh ta phát hiện ra mình đã khống chế thân thể Tân Trạm, cúi đầu nhìn hai tay, thở phào một hơi, vẻ mặt tươi cười.
“Thân thể không có bất cứ vấn đề gì, đoạt xá rất thành công. Vừa rồi ánh mắt tiểu tử kia thật sự làm ta giật hết cả mình, còn tưởng anh ta có hậu chiêu gì, ai dè chỉ là phô trương thanh thế”
“Đại ca, thân thể của tiểu tử này đệ cũng rất muốn có.” Lúc này, Hồ Trung không nhịn được mà cất lời.
“Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ để Trần gia chủ tìm một thân thể không kém gì người này cho em đoạt xá” Hồ Minh tràn đầy đắc ý.
“Hiện tại huynh đệ ta đã là chủ Diệp thành, bắt một tu sĩ đoạt xá sao mà đủ được, tìm mười người, một trăm người. Dù sao có ta ở đây, phải tìm tới lúc đệ thích nhất mới thôi.”
Sau đó, anh ta quay đầu nhìn về đám người trên quảng trường phía dưới.
Tân Trạm bị mình đoạt xá, nguyên thần đã hủy diệt, cũng nên tuyên bố kết quả thôi.
Nhưng theo ánh nhìn này rơi xuống, nụ cười trên mặt Hồ Minh chợt cứng đờ.
Bên dưới quảng trường, mọi người vẫn ở nguyên đó nhưng tất cả đều giống như biến thành tượng đất, không hề nhúc nhích.
Trong lòng Hồ Minh kinh hoàng, bỗng ngẩng đầu lên. Trên trời cao, mây mù cũng dừng lại tại chỗ, giữa trời đất không ột tiếng gió.
Giống như hết thảy thế gian đều đứng im, chỉ có hai người còn sống.
Quỷ dị, tình huống này cực kỳ quỷ dị.
Nếu không phải thiên địa thật sự ngừng chuyển động, vậy thì cũng chỉ còn một khả năng.
Nghĩ đến khả năng đáng sợ kia, trên trán Hồ Minh toát ra mồ hôi lạnh, tấm lưng rét run.
“Không hay rồi, tao với mày bị trúng chiêu rồi, em trai, tách nhau ra, nhanh lên” Hồ Minh hét lớn.
“Anh đang nói gì vậy hả? Nếu như làm thế thì ma công của anh sẽ tan tành đấy, sau này đánh đấm sao đây hả?” Hồ Trung không thể tin được, anh ta hỏi lại.
“Đừng quan tâm đến mấy chuyện đó nữa, mày mau lên đi!”
Hồ Minh gào lớn, cảm giác ấy tựa như bốn phía đất trời bắt đầu nứt toát bùng lên, chẳng ngừng tiến gần mãi về phía anh ta.
“Mày còn không mau lên là cả hai người chúng ta đều phải chết đấy”
Âm!
Chính vào lúc này, thần hồn của hai người ào ra mãnh liệt vô cùng.
Ma công ngừng chuyển động, lượng linh khí cực lớn đen kịt lập tức tuôn trào ra từ cơ thể ấy.
Hồ Minh hoa mắt, sau khi nhìn rõ lại mới hoảng sợ phát hiện Tân Trạm vẫn bình yên vô sự đứng ở quảng trường.