Đây là một cây đinh dài chừng một ngón tay, nhìn bề ngoài không khác gì một cây đinh bình thường cả.
Trên thân đinh loang lổ vết rỉ sét, nhìn như mục nát đến độ nào rồi.
Hồ Minh cầm lấy cây đinh dài ấy thật chặt, sau đó truyền linh khí.
Chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Những vết tích trên cây đinh loang lổ vết rỉ sét đấy bắt đầu bong tróc ra không ngừng, mũi nhọn của cây đỉnh dài lộ ra một đoạn cực kỳ bén nhọn.
Hồ Minh đau đớn gào lên thảm thiết, mắt thường cũng có thể thấy nhìn thấy cơ thể anh ta nhanh chóng trở nên già yếu anh ta đi.
“Tân Trạm, mày chết đi cho tao!”
Đợi cây đỉnh dài này hút hết sức sống của hắn, không cần Hồ Minh khống chế, nó cũng tự động bay ra, trực tiếp bay về phía Tân Trạm.
“Tốc độ của thứ này…”
Tân Trạm thấy cây đinh dài bay đến, đồng tử hơi co rút lại.
Sau khi vật này rời khỏi Hồ Minh, nó biến mất giữa đất trời, lúc nhìn thấy bóng dáng của nó, nó đã bay đến trước mặt Tân Trạm.
Xa nghìn dặm, vậy mà chỉ một cái chớp mắt đã đến ngay.
Tốc độ của cây đỉnh dài này cực kỳ nhanh, nhanh đến mức người khác không thể nào bắt được quỹ đạo di chuyển của nó.
“Không phải biến mất, mà là vật này có thể xuyên không qua không gian, giống như Càn Khôn dịch chuyển của tôi” Tân Trạm thầm kinh ngạc trong lòng.
Tu sĩ hiểu thuật pháp không gian có thể xuyên qua hư không, vượt sông vượt cả những nơi cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng đây vẫn là lân đầu tiên anh nhìn thấy một vũ khí không cần ai khống chế mà có thể tự động xuyên qua không gian.
“Tân Trạm, mau tránh ra, không thể đụng vào vật này”
Ngay lúc đó, ông cụ Diệp nhìn thấy cây đinh dài, sắc mặt cũng thay đổi.
Mặc dù ông không biết thứ đồ này đến từ đâu, nhưng dựa theo cảm giác của bản thân, ông có thể thấy được bản chất cảnh giới độ kiếp của nó.
Không cần ông cụ Diệp nhắc nhở, sau khi cây đinh dài nhọn rỉ sét này tiến lại gần, cơ thể Tân Trạm đã cảm nhận được sự nguy hiểm ập tới.
Cây đinh dài không hề mang theo linh khí, thoạt nhìn cũng sẽ không gây nên những vết thương quá lớn vậy mà lại khiến thần hồn của Tân Trạm cảm nhận được sự đáng gờm của nó theo bản năng, cả cơ thể cũng run rẩy trong vô thức.
Lông tóc toàn thân dựng thẳng, tinh thần ấn đường lóe lên, Tân Trạm lập tức mở Càn Khôn Di Chuyển quyết ra.
Cơ thể Tân Trạm bỗng biến mất, lui về phía sau cả ngàn mét.
Nhưng điều làm trái tim Tân Trạm càng hoảng sợ hơn chính là lúc Tân Trạm vừa hiện thân, cây đinh này lại như hình với bóng mà bay càng gần đến.
Vèo vèo!
Chẳng đợi Tân Trạm động đậy thêm, ngay khi anh vừa đưa tay lên, cây đinh đâm thẳng vào lòng bàn tay anh.
Tân Trạm đau đớn rên lên một tiếng, da thịt bị cây đinh bén nhọn đâm vào tựa như bị đầu châm khiến khí tức mục nát suy bại bắt đầu tản ra khắp cơ thể anh.
Trong chớp mắt, những nơi bị cây đỉnh dài đâm phải vốn là làn da sáng sủa đầy tính đàn hồi bỗng bắt đầu già héo úa tàn đi, trở nên khô khốc, đầy nếp nhăn.
Chỉ trong nháy mắt, bàn tay anh bỗng biến thành một bàn †ay của một ông già.