Giao hẹn kiểm tra túi đồ của anh em nhà họ Hồ, nếu phát hiện ra thì liên hệ với Hứa Sâm, Hứa Sâm tạm thời không rời đi, sẵn sàng ở nhà họ Diệp chờ kết quả của Tân Trạm.
Khi mọi thứ lắng xuống, Tân Trạm quay trở lại sân trong của mình, bắt đầu luyện tập để khôi phục lại tinh thần và linh khí đã mất.
Trận chiến với anh em nhà họ Hồ tuy không ác chiến nhưng quá trình diễn ra có chút nguy vất vả.
Điều này cũng khiến cho Tân Trạm nhận ra được không thể coi thường phương thức chuyên chế và bảo vật của Thượng giới Đại Lục một chút nào.
Nhất là lúc gần, anh suýt chút nữa kéo mình cùng chết với tà vật.
Tân Trạm bấm ngón tay lẩm nhẩm, lấy ra những chiếc đinh dài dính đầy gỉ sắt.
Lúc này trong tay Tân Trạm, thứ này suýt chút nữa giết chết anh, lại vô cùng yên tĩnh, đầu đinh bén nhọn lúc trước bây giờ đang bị rỉ sét.
Khối lượng ở trong tay chỉ giống như một cái đinh sắt bình thường. Trên cây đinh không có một chút linh khí nào. Nếu tùy tiện vứt trên mặt đất, thì chỉ giống như đồ vật bình thường trong thế gian này.
Thật sự không biết lúc trước, anh em nhà họ Hồ này phát hiện cái định rỉ sét này kỳ diệu ở chỗ nào.
Mà Tân Trạm mạnh mẽ truyền linh khí của mình vào nó, một sự trống rỗng, giống như âm thanh đến từ thời cổ đại, giọng nói khàn khàn vang lên: “Truyền cho tôi sức sống, tôi sẽ giúp anh đánh chết người anh muốn Tân Trạm im lặng, không trả lời, giọng nói này vang lên ba lần, không được ai đáp lại thì cũng yên lặng.
Trách không được anh em nhà họ Hồ biết cách dùng của thứ này, hóa ra nguyên nhân là đây.
Tân Trạm lại rót linh khí vào lần nữa, giọng nói kia lại vang lên lặp lại lời vừa nói, cũng nói ba lần như vừa nãy.
Nhưng Tân Trạm cẩn thận xem xét, giọng nói hai lần nói chuyện tuy rằng gần như giống nhau, nhưng đều không phải là lặp lại một câu không ngừng, mà là chủ động nói sáu lần.
Giống như món tà vật này đang có một linh hồn nào đó, một khi cảm nhận được linh khí, sẽ mở miệng nói.
“Trong định sắt này có linh hồn đang tồn tại hay sao?
Nhưng vì sao nó phải hấp thụ thọ nguyên, linh khí không chết không bị thương, thọ nguyên có ích lợi gì chứ.”
Anh dùng các loại hơi thở, thậm chí dùng mắt trời và mắt thần nhìn qua một lượt, nhưng cũng không có phát hiện được gì.
Tân Trạm dùng linh khí để mở ngọc giản ra, nội dung bên trong giống như những gì anh đã suy đoán, đây chính là nội dung Ma Công Thượng Cổ của Hứa Sâm.
Trên nguyên tắc không liếc không nhìn trộm nên sau khi cưỡng chế viết nội dung của cuốn Ma Công này ra, Tân Trạm đã đặt chúng sang một bên để chuẩn bị đưa cho Hứa Sâm vào ngày mai.
Sau đó, Tân Trạm cũng tự mình sắp xếp lại những gì anh đã đạt được và bị mất trong trận chiến ngày hôm nay một chút.
Tuy rằng anh đã giành chiến thắng trong trận chiến này, nhưng đồng thời, vấn đề về việc sử dụng thủ đoạn chưa đủ mạnh mẽ cũng đã bị bại lộ.
Mặc dù Viêm Hoàng chỉ và Yêu Hoàng chưởng còn có uy lực nhất định, nhưng so với cảnh giới trước mắt của anh, hai chiêu này đã có chút xu hướng trở nên bình thường.
Trừ khi anh có thể làm cho những chiêu thức mà mình đang nắm giữ mạnh hơn để có thể thi triển ra loại trình độ như Như Ý Tiên Tôn. Nếu không với thành tích của con át chủ bài đã hoàn toàn trở nên không đủ độ mạnh.
Về phần Kiếm quyết, tuy cha đã truyền thụ cho anh tam đạo kiếm quyết với sức mạnh vừa đủ, nhưng khuyết điểm cũng đã được lộ ra rất rõ ràng.
Chiêu thức Đồ Linh nhất định phải chém giết rất nhiều sinh linh trong một khoảng thời gian ngắn để hấp thụ oán khí thì nó mới có thể đạt tới hiệu quả tối đa.