Ngay lúc khi Thiên cẩu thực nguyệt xuất hiện, bản thân anh cảm giác được rõ ràng là âm khí trong trời đất lúc đó dày đặc hơn rất nhiều.
Mà cơ thể của cô bé vốn dĩ âm khí rất nặng, chẳng trách lại vì chuyện như thế mà phát bệnh.
Bất quá, trong tình huống như thế, một số vấn đề về khí âm dương mà trước đây bản thân mình khó có thể thể hiện rõ ràng trước mặt người ngoài, lại có thể tìm được câu trả lời.
“Ông chủ Hạ, quản gia Lý, nếu như các người có dự tính giải quyết chuyện của Tuyền Nhi một lần cho xong, thì ngay lập tức đi tìm vài đứa trẻ con đến đây đi” Bỗng Tân Trạm nói.
“Tân đạo hữu, cậu nói sao?” Ông chủ Hạ sửng sốt.
“Nhớ kỹ thêm là phải tìm những đứa trẻ chưa từng tu luyện, hơn nữa là những đứa trẻ đột ngột sinh bệnh trong đêm nay” Tân Trạm bổ sung thêm.
“Không phải là ông muốn xem chứng cứ hay sao, hiện giờ tôi có thể cho ông xem”
Ông chủ Hạ giật mình một cái, lập tức nhìn quản gia Lý.
Tuy rằng không biết là việc tìm những đứa trẻ bị bệnh và việc xác nhận trận pháp có liên quan gì đến nhau, nhưng lúc này, ông chủ Hạ không thể không tin.
Ông ta phân phó mệnh lệnh, quản gia Lý chắp hai tay, ngay lập tức bay đi ra ngoài sắp xếp.
Một lát sau, một vài bóng dáng bay tới, quản gia Lý và mấy tên thuộc hạ ôm mấy đứa trẻ dừng lại ở trong sân.
“Anh Tân, thực sự bị anh nói trúng rồi, quả thực đêm nay có không ít trẻ con đột nhiên bị nhiễm cảm lạnh” Quản gia Lý cúi xuống, kinh ngạc nói.
Ngay lập tức Tân Trạm sắp xếp cho quản gia Lý đưa mấy đứa trẻ con vào chính giữa sân.
“Tân đạo hữu, cậu đang muốn làm gì vậy?”
Nhìn đến bốn phía trên mặt đất xung quanh sân, trước mắt Tân Trạm có chỉ chít các loại văn trận, Giang Kim Thanh vừa mới giúp cô bé điều chỉnh lại khí tức cũng có hơi kinh ngạc.
Không phải Tân Trạm là một dược tôn hay sao, làm thế nào lại có thể khắc ra được những văn trận phức tạp như thế này.
“Ông chủ Hạ, đại trận âm dương trong nhà có vấn đề, trong tình huống bình thường sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng đêm nay trên trời có hiện tượng lạ thường, ngược lại có thể cho các người nhìn được một chút manh mối”
Trần Trạm chậm rãi nói ra, sau đó đánh vài tia linh quang lên trên văn trận.
Bỗng nhiên trên khắp mặt đất, ngay ở giữa văn trận đang lưu chuyển liên tục sáng lên.
Vâng sáng đen trắng chiếu rọi lên khuôn mặt của những đứa trẻ đứng ở giữa sân, những đứa trẻ này vốn đều đang có bệnh, hai má trắng bệch, vẻ mặt cũng vô cùng uể oải.
Nhưng khi Tân Trạm liên tục đánh ra linh khí điều khiển trận pháp vận hành, mọi người đều rất kinh ngạc khi nhìn thấy trạng thái đang liên tục chuyển biến tốt của những đứa trẻ đó.
Sắc mặt dần phục hồi lại như bình thường, tinh thân cũng được phục hồi.
Không những thế, ở trên người của những đứa trẻ thế mà lại bắt đầu tràn ra thứ gì đó giống như sương mù.
“Tân đạo hữu, đó là cái gì thế?”
Tất cả mọi người đều dụi mắt, có hơi sợ hãi.
Bọn họ dùng thần thức để dò xét thì không thấy có cái gì lạ thường trên người của những đứa trẻ, nhưng thông qua quầng sáng của trận pháp lại có thể nhìn thấy rõ ràng được những khí tức dày bằng ngón tay út không ngừng tỏa ra, bay ra ngoài trời đất một cách mãnh liệt.
Nhưng những đứa trẻ này là người thường chưa từng tu luyện, trong cơ thể không có linh khí, làm thế nào lại có thể tỏa ra những loại linh khí mà tu sĩ mới có.
“Đây là chứng cứ”
Tân Trạm xua tan hết những khí âm sát trong cơ thể của những đứa trẻ, rồi sau đó đóng trận pháp lại.