Nhà kho nhà họ Tô, mức độ cứng rắn không hề thua kém hiệp hội võ đạo thủ đô.
Ngay cả nhà kho cũng là dùng vật liệu cứng rắn nhất, cho dù là võ tông cũng khó mà trốn thoát.
“Sự việc phát triển đến bước này, đã có chút khó có thể khống chế.” Cụ Tô ngồi trong kho hàng, trên mặt cuối cùng hiện lên chút u sầu.
Trước mặt người nhà họ Tô, cụ Tô luôn giả bộ như đã tính trước.
Nhưng bị giam giữ lâu như vậy, trong lòng ông ấy đã sớm không còn chắc chắn.
“Yên tâm đi ông nội, bây giờ Tần Trạm đã không còn là Tần Trạm phải dựa vào ông che chở mới có thể sống sót nữa rồi.” Tô Uyên nhẹ giọng trấn an.
Cụ Tô khẽ thở dài một cái nói: “Chỉ mong là vậy.”
Tô Uyên nhìn về phương xa, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Ban an ninh thủ đô.
Một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn đang ngồi trước bàn, lật xem một ít tài liệu.
Ông ta đã gần năm mươi, nhìn nhìn qua lại cực kỳ trẻ tuổi.
“Báo cáo Trưởng quan Diệp!” Một vị chiến sĩ cấp cao từ ngoài cửa bước vào.
Diệp Thiên Vọng nhìn anh ta một cái, sau đó nhẹ gật đầu “Trưởng quan Diệp, gần đây có vài chục nhân viên không rõ thân phận nhập cảnh, hơn nữa đều trên võ tông, có cần áp dụng biện pháp hay không?” Vị chiến sĩ cấp cao kia hỏi.
Sắc mặt Diệp Thiên Vọng bình thản, không nhìn ra chút dao động cảm xúc nào.
“Để mắt tới bọn họ.” Diệp Thiên Vọng nói: “Không có mệnh lệnh của tôi, %3D không được hành động tùy tiện.”
“Vâng!”
Diệp Thiên Vọng là chiến thần ở Việt Nam, bất kể thân phận địa vị hay thực lực đều ở trên đỉnh kim tự tháp.
Ngoài ra, ông ta còn vượt qua tư duy của người bình thường, lại càng đưa ông ta lên một độ cao khó có thể tin được.
Nhiều năm trước tới nay, tất cả người nhập cảnh gần như đều nằm trong khống chế của Diệp Thiên Vọng, không có bất kỳ một vị cao thủ võ đạo nào có thể trốn thoát khỏi ánh mắt của ông ta.
“Tốt nhất là đừng gây ra hỗn loạn gì, nếu không một người cũng không được rời khỏi Việt Nam.” Giọng điệu Diệp Thiên Vọng bình thản, lại vô cùng bá đạo.
Trong căn hộ, Tần Trạm ném nhiều loại dược liệu vào trong vạc, đáng tiếc cái vạc này không có chút phản ứng nào.
“Xem ra thật sự không phải vạc thuốc.” Tần Trạm cau mày nói.
Anh thử đưa một luồng thần thức của mình vào trong vạc, nháy mắt thăm dò vào trong, Tần Trạm như chịu sức nặng nghìn cân, cực kỳ khủng bố.
“Chẳng lẽ đây là vạc rèn?” Trong lòng Tân Trạm âm thầm nghĩ tới. Vì vậy, anh vội vàng lấy kiếm Thanh Đồng ra, ném vào trong cái vạc.
Khoảnh khắc kiếm rơi vào vạc, cái vạc này lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt, hơi thở trong đỉnh lập tức bao trùm lấy kiếm Thanh Đồng!
“Xoet.”
Toàn bộ kiếm Thanh Đồng như bị thiêu đốt, rỉ sét bên trên trong nháy mắt bị loại trừ!
Từng sợi hơi thở màu đỏ sậm phát ra từ thân kiếm Thanh Đồng, sát khí ngập trời tràn ngập cả căn nhà!
“Thật sự là vạc rèn?” Tần Trạm mừng rỡ, giờ phút này kiếm Thanh Đồng đã không còn chút ảm đạm nào, thay vào đó là sáng chói không thể nào nói rõ!
Anh vội vàng lấy kiếm Thanh Đồng ra, thân kiếm của kiếm Thanh Đồng trở nên cứng rắn hơn, sắc bén hơn!
Tần Trạm nhẹ nhàng vạch một đường trong không khí.
Một tiếng “Xoẹt” thanh thúy vang lên, mũi kiếm như để lại một vệt máu trong không khí, giống như cả không khí cũng bị phá vỡ!. Truyện Hài Hước
Tần Trạm vui mừng quá đỗi, thấp giọng nói: “Cái vạc này hẳn là một cái vạc rèn của tông môn cổ, không biết từng chế tạo bao nhiêu thần binh lợi khí mới để lại hơi thở nồng nặc như thế.”
Hơi thở này như một sợi tơ, nhè nhẹ quấn quanh trong vạc, nhưng Tần Trạm không quá rõ nó được gọi là gì và có tác dụng như thế nào, chỉ biết hơi thở này có thể rèn binh khí.
Nhưng bây giờ Tần Trạm chỉ có kiếm Thanh Đồng này, vì vậy trong lúc nhất thời cái vạc này không phát huy tác dụng quá lớn.
Đúng lúc này, trong đầu Tần Trạm bỗng nhiên nhảy ra một ý tưởng to gan: Nếu như bỏ thân thể của mình vào trong vạc sẽ xảy ra biến hóa thế nào nhỉ?
“Nếu cái vạc này có thể rèn vũ khí, có lẽ cũng có tác dụng với cơ thể của mình.” Tần Trạm nhìn thoáng qua thân thể mình, thấp giọng nói.
Mặc dù phương pháp này rất mạo hiểm và cấp tiến, nhưng với Tần Trạm mà nói, có một phần vạn khả năng anh cũng muốn thử một lần.
Nghĩ tới đây, Tần Trạm cầm cái vạc này, quay đầu trở về phòng mình. Trong phòng, một cái vạc màu xanh nhạt đang đặt ở vị trí chính giữa. Toàn bộ vạc tỏa ra ánh sáng mờ tối xa xôi, thoạt nhìn cực kỳ thần bí.
Tần Trạm đứng trước cái vạc, vẻ mặt có chút căng thẳng.
“Mặc kệ!” Sau khi Tần Trạm rối rắm một lát, anh cắn răng bước chân vào trong vạc.
“Xoẹt”
Một tiếng vang chói tai trong nháy mắt truyền ra, tất cả hơi thở trong vạc trong chớp mắt đã bao phủ Tần Trạm!
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ cơ thể Tần Trạm đã biến thành màu đỏ sậm, cơ thể giống như bị đặt trong lửa nướng, bốc lên khói đặc cuồn cuộn!
“Á!”
Cơn đau thấu tim ập đến, cơ thể anh giống như bị một vạn con côn trùng cắn xé!
“Mẹ nó cái này đau quá!” Tần Trạm mở to hai mắt, gần như muốn bất tỉnh.
Cái vạc này không có bất kỳ tác dụng gì với cơ thể, nhưng không biết sao cơ thể của Tần Trạm lại có thể so với binh khí, vì vậy nháy mắt bước vào đã bị hơi thở này bao bọc mà rèn.
Rất nhanh, Tần Trạm trực tiếp bất tỉnh.
Anh nằm trong cái vạc này, hoàn toàn mất đi ý thức.
Không biết trôi qua bao lâu, hơi thở trong vạc bắt đầu tiêu tan từng chút.
Thời gian rèn càng lâu thì càng tiêu hao nhiều hơi thở.
Mà Tần Trạm nằm trong này không biết bao lâu, cho đến khi triệt để hấp thu hết hơi thở này!
Trên người anh bắn ra ánh sáng màu vàng kim chói mắt, ánh sáng này màu vàng óng, tạo thành sự tương phản với màu đỏ sậm, cơ thể Tần Trạm nửa đỏ nửa vàng!
“Âm!”
Hai ánh sáng sinh ra va chạm mãnh liệt trong cơ thể Tần Trạm, uy lực to lớn, gần như muốn xé cơ thể Tần Trạm thành hai nửal Cuối cùng, màu vàng kim dần dần chiếm thế thượng phong, ánh sáng này giống như một con mãnh thú từ thuở hông hoang, từng chút cắn nuốt màu đỏ sậm kia.
Hồi lâu sau, màu đỏ sậm này hoàn toàn biến mất.
Mà ánh sáng màu vàng kia càng thêm rực rỡ, gần như biến đêm tối thành ban ngày.
“Mẹ nó ai vậy, hơn nửa đêm mở đèn chói mắt như vậy, mẹ kiếp!” Ngoài phòng có người tức giận mắng to.
Cứ hỗn loạn như vậy qua một đêm, ngày hôm sau sau khi Tân Trạm tỉnh lại chỉ cảm thấy trên người nhức mỏi kiệt sức, cảm giác đau nhức tràn ngập toàn thân.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao mình lại ngủ mất?” Tần Trạm từ trong cái vạc này bò ra, anh kinh ngạc phát hiện hơi thở trong cái vạc đã hoàn toàn biến rồi!
Tần Trạm vội vàng cúi đầu nhìn cơ thể mình, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ cơ thể của mình cũng bị rèn hay sao?”
Rèn binh khí không chỉ nâng cao mức độ cứng cáp mà là tăng lên phẩm chất toàn bộ phương diện.
Một thanh binh khí hoàng giai ở trong tay một bậc thây vũ khí, thậm chí có thể biến thành huyền giai, thậm chí địa giail Tốc độ, uy lực cũng được cải thiện đáng kể!
Mà cơ thể của Tần Trạm bị xem là binh khí để rèn, ngoại trừ khiến cơ thể càng thêm cứng rắn ra, tốc độ và sức mạnh của Tần Trạm cũng đã được nâng cao rất nhiều!