Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 536



Diệp Thiên Vọng không hề trách móc bản thân, điều này khiến Tần Trạm vô cùng kinh ngạc.

Sau đó, Diệp Thiên Vọng nói: “Đây không phải là lý do tại sao tôi gọi điện thoại cho cậu.”

“Trưởng quan Diệp còn chuyện gì nữa sao?” Tần Trạm hỏi.

Diệp Thiên Vọng hừ một tiếng rồi nói: “Sau khi điều tra, chúng tôi đã tìm thấy tung tích của Phương Hiểu Điệp.”

Nghe vậy, Tần Trạm đang ngồi trong quán cà phê “xuýt xoa” rồi đứng dậy.

Anh lo lắng nói: “Trưởng quan Diệp, Phương Hiểu Điệp bây giờ đang ở đâu, có liên quan gì đến Hoa Kiến Nhân không?”

“Không liên quan gì đến Hoa Kiến Nhân, nhưng có liên quan đến một tổ chức nào đó ở đất vương quốc Hoa Anh Đào.” Diệp Thiên Vọng trầm giọng nói: “Nếu tiện cậu hãy đến Trụ sở an ninh Thủ đô một chuyến “Được.” Tần Trạm đồng ý ngay.

Sau khi tắt máy, anh vội vã đến Trụ sở an ninh Thủ đô.

Trụ sở an ninh ở Thủ đô là nơi nghiêm ngặt nhất trong cả nước, với rất nhiều chiến sĩ mang súng thật đạn thật canh gác ở cổng.

Tài xế dừng xe cách cổng mấy trăm mét, thả Tần Trạm xuống, không dám lái xe về phía trước.

Sau khi Tần Trạm bước đến cổng, hai chiến sĩ lập tức tiến lên, chặn đường Tần Trạm.

“Trọng địa quốc gia, không được lại gần.” Hai chiến sĩ lạnh lùng nói. Tần Trạm nói: “Trưởng quan Diệp, Diệp Thiên Vọng kêu tôi tới.”

“Anh là Tần Trạm?” Một chiến sĩ hơi kinh ngạc nói.

Tần Trạm gật đầu nói: “Đúng vậy Vẻ mặt hai chiến sĩ đột nhiên có chút thay đổi, bất giác lộ ra vẻ cung kính.

“Anh Tần Trạm, nghe danh đã lâu!” Một chiến sĩ hồ hởi nói: “Anh có thể nói cho tôi biết anh đã từng bước dấn thân vào Đại võ tông như thế nào không?”

Tần Trạm liền xua tay nói: “Bây giờ tôi phải gặp Trưởng quan Diệp có việc khẩn cấp, nhờ hai người dẫn đường. Những chuyện khác, đợi khi nào có cơ hội, tôi sẽ kể cho hai anh nghe.”

“À, được, mời anh Tần Trạm đi theo tôi.” Hai chiến sĩ không dám nhiều lời, nhanh chóng dẫn Tần Trạm đi vào Trụ sở an ninh.

Có một đội đặc biệt ở quảng trường bên trái Trụ sở an ninh, nghe nói đội này do Diệp Thiên Vọng đích thân huấn luyện và dẫn dắt để thực hiện một số nhiệm vụ đặc biệt.

Các thành viên của đội đặc biệt này cũng là những chiến sĩ đầu tiên được cấp đạn được.

Đi đến cửa văn phòng làm việc của Diệp Thiên Vọng, hai chiến sĩ đi qua nói vài câu, sau đó thư ký của Diệp Thiên Vọng đích thân đưa Tần Trạm vào văn phòng.

Ngay khi cửa vừa mở ra, Diệp Thiên Vọng đang xem qua một số tài liệu, đôi lông mày đang cau lại rồi lại giãn ra.

“Trưởng quan Diệp.” Tần Trạm bước nhanh đi tới.

Diệp Thiên Vọng ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Ngồi đi.”

Sau đó, ông ta vẫy tay với thư ký: “Cô đi ra ngoài trước đi.”

Trong phòng chỉ còn lại có Tần Trạm và Diệp Thiên Vọng.

Diệp Thiên Vọng trầm giọng nói: “Vương quốc Hoa Anh Đào có một tổ chức bí ẩn, tạm dịch là Hiệp hội Phương Đông, Phương Hiểu Điệp là bị người của họ bắt giữ.

Tần Trạm lạnh lùng nói: “Vậy tại sao không mau đi cứu người?”

Diệp Thiên Vọng nhíu mày nói: “Đừng nóng vội, đây là lý do tôi tìm đến cậu. Cậu có thể đi cứu người, nhưng không được lấy danh nghĩa là Việt Nam, mà là danh nghĩa cá nhân hoặc Tần Môn.”

“Tôi biết rồi.” Tần Trạm nói: “Cho tôi địa chỉ”

“Đừng nóng vội.” Diệp Thiên Vọng có chút bất lực: “Hiệp hội Phương Đông này rất thần bí, chúng đang nắm giữ trong tay những thế lực vô cùng quái dị, nghe nói, chúng thường lấy đi linh hồn của người ta để tu luyện, lý do cụ thể tại sao Phương Hiểu Điệp bị bắt, tạm thời tôi cũng không biết rõ.

“Địa chỉ là gì?” Tần Trạm chịu không được nữa, nếu như linh hồn của Phương Hiểu Điệp bị bọn chúng lấy đi tu luyện, Tần Trạm sẽ tự dảy vò bản thân mình cả đời.

Diệp Thiên Vọng cười đau khổ: “Vấn đề đau đầu nhất bây giờ chính là địa chỉ, bởi vì chúng ta cũng không biết Hiệp hội Phương Đông này ở đâu.”

Sắc mặt Tần Trạm có chút thay đổi, đôi lông mày nhíu chặt.

“Nhưng cũng có một tin tốt.” Diệp Thiên Vọng nói: “Linh hồn trong cơ thể của Hoa Kiến Nhân bắt nguồn từ Hiệp hội Phương Đông”

Tần Trạm bất chợt tỉnh ngộ, anh ta gật đầu nói: “Trưởng quan Diệp, tôi hiểu rồi. Giết được Hoa Kiến Nhân sẽ tìm ra được Hiệp hội Phương Đông này.”

Diệp Thiên Vọng cười nói: “Cậu không muốn biết uy lực của Hiệp hội Phương Đông này sao?” Tần Trạm lắc đầu nói: “Ông không cần phải nói cho tôi biết, cho dù bọn chúng có uy lực như thế nào, tôi cũng nhất định phải đi cứu Phương Hiểu Điệp.”

“Được.” Diệp Thiên Vọng gật đầu nói: “Nếu không đánh được Hoa Kiến Nhân, tôi sẽ ra tay thay cậu.”

“Không cần. Sắc mặt Tần Trạm lạnh lùng nói: “Tôi nhất định sẽ thắng, Trưởng quan Diệp, cảm ơn ông nhiều.”

Sau khi nói xong câu này, Tần Trạm quay đầu rời đi.

Diệp Thiên Vọng nhìn theo bóng lưng của Tần Trạm, ánh mắt không khỏi có chút tán thưởng.

Lúc này, một ông lão từ phòng khác bước ra.

Ông lão chậm rãi nói: “Tần Trạm này rất giống với ông lúc còn trẻ, đầy tự tin và kiêu ngạo.

Diệp Thiên Vọng thở dài, nói: “Đúng vậy, nói ra tôi lại thấy có chút ngưỡng mộ cậu ta. Có lẽ việc cậu ta không gia nhập trụ sở an ninh lại là một lựa chọn khôn ngoan hơn.”

Ông lão lắc đầu nói: “Tôi lại không nghĩ như vậy. Theo tôi, mục tiêu của Tần Trạm có thể cao cả hơn tôi và ông”

Diệp Thiên Vọng ngước nhìn ông lão, trong ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Sau khi rời khỏi trụ sở an ninh, Tần Trạm trở về căn hộ ở Thủ đô, chờ ngày quyết chiến.

Giờ phút này, vẻ mặt Tần Trạm đùng đùng sát khí, luồng sát khí đáng sợ vương vấn trong lòng, gần như không thể tiêu tan.

Tần Trạm cả đêm không chợp mắt, cũng không biết Phương Kính Diệu nghe được tin tức ở đâu, nửa đêm gọi điện cho Tần Trạm.

Nhìn thấy cuộc gọi đến của Phương Kính Diệu, Tần Trạm không khỏi có chút áy náy.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, Phương Kính Diệu lo lắng hỏi: “Phương Hiểu Điệp thế nào rồi? Cô ấy ở đâu?”

Tần Trạm trâm giọng nói: “Trưởng quan Phương, đừng lo lắng, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ đem Phương Hiểu Điệp trở về bình an vô sự”

Phương Kính Diệu gần như run rẩy nói: “Cậu nhất định phải bảo vệ Phương Hiểu Điệp. Tôi chỉ là một đứa con gái này thôi. Không được để con bé xảy ra chuyện.”

“Nhất định rồi.” Ánh mắt Tần Trạm sáng như đuốc, giọng nói kiên định.

Sau khi cúp máy, anh có vẻ không thể chờ đợi thêm nữa.

Dự kiến ban đầu trong ba ngày, Tần Trạm quyết định đi tìm Hoa Kiến Nhân.

Cứ như vậy, Tân Trạm đã đứng trước cửa sổ cả đêm, và ngày hôm sau, anh đã vội vã đi vê phía Võ quán Bắc Đạo.

Khi anh đến võ quán Bắc Đạo, võ quán Bắc Đạo vẫn chưa mở cửa.

Cánh cổng này mấy ngày trước đã bị Tần Trạm dùng một nắm đấm đập nát, bây giờ mới lắp đặt lại xong, thật không may, lần này lại bị Tần Trạm đập nát.

Âm thanh lớn đã đánh thức nhiều người.

Tần Trạm đứng ở cửa hét lớn: “Hoa Kiến Nhân, mau ra đây cho tôi!”

Âm thanh vang lên như chuông lớn, vang vọng khắp võ quán Bắc Đạo, người trong võ quán lập tức bừng tỉnh!

“Hoa Kiến Nhân, mau ra đây cho tôi!” Lại là một tràng hét! Cả võ quán Bắc Đạo như muốn đổ sụp trước cơn bão mồm của Tần Trạm!