Tào Phá Thiên bên cạnh trả lời: “Anh cũng tới tìm Tần Tram?”
“Không sai.” Đằng Ngạo gật đầu.
Tào Phá Thiên cười lớn nói: “Vậy thì anh và tôi thật sự là có duyên, tôi hôm nay cũng tới tìm Tần Trạm bảo thù! Chi bằng tôi và anh liên thủ, cùng nhau cướp vị trí đứng đầu của hắn, thế nào?”
Nghe vậy, cơn tức giận trong người Đằng Ngạo đột nhiên bộc phát.
Hắn trừng mắt nhìn Tào Phá Thiên và nói: “Anh nghĩ đến tôi là ai? Tôi đâu phải loại người tranh thủ lúc người khác gặp nguy ra tay đâu! Anh đang xỉ nhục tôi đấy!”
Tào Phá Thiên nhíu mày, tên nhóc này sao lại cố chấp như vậy? “Haha, chiến đấu không phân biệt thủ đoạn, chỉ có chuyện thắng thua Tào Phá Thiên mỉm cười.
Đẳng Ngạo cười nhạo nói: “Chiến đấu? Mẹ kiếp tôi chỉ muốn cùng Tần Trạm đấu một trận cao thấp. Tại sao lại liên quan đến chiến đấu? Vừa rồi tôi chỉ nghĩ là anh đang sỉ nhục tôi, nhưng bây giờ tôi rút lại câu nói này, tôi nghi là não của anh không còn dùng được nữa rồi.”
“Anh!” Tào Phá Thiên đột nhiên tức giận, hắn là người thừa kế của tám gia tộc lớn, làm sao có thể bị sỉ nhục như vậy được! “Hai người bình tĩnh lại” Hàn Cửu Thiên tiến lên nói: “Hai người chỉ là không cùng suy nghĩ, không đến mức đánh nhau đâu.”
Đằng Ngạo khẽ khịt mũi, thu lại tức giận, lạnh lùng nói: “Được rồi, hôm nay tôi nể mặt Hàn Cửu Thiên, nhưng tôi cảnh cáo anh, nếu lần sau gặp lại, tôi sẽ lấy mạng của anh!”
Sau khi nói xong câu nói này, Đằng Ngạo sải bước đi. Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Tào Phá Thiên, Chúc Diêu không khỏi cười thầm.
Không thể không thừa nhận, mặc dù Đằng Ngạo là người vô cùng kiêu ngạo, nhưng hắn là một người ngay thẳng, so với những người như Tào Phá Thiên và Tô Vũ, Đằng Ngạo mạnh hơn bọn họ rất nhiều. “Cô Chúc, hôm nay tôi đến gặp cô là có chuyện muốn hỏi cô.” Hàn Cửu Thiên mỉm cười. “Anh Hàn, xin mời nói.” Chúc Diêu gật đầu, và cả hai hiển nhiên không để ý đến Tào Phá Thiên.
Sắc mặt Tào Phá Thiên vô cùng ảm đạm, hắn khẽ khịt mũi, quay đầu rời khỏi nhà họ Chúc. Bên kia, Tần Trạm đã đưa hơn năm mươi người đến nước Bàn.
Trong khoảng thời gian ngắn này, đã có gần mười người đạt được mức võ tông, tốc độ khiến người ta phải kinh ngạc!
Tần Trạm đang dùng sức mạnh của chính mình để tạo ra một môn phái siêu phàm!
Thời gian trôi nhanh, đến nay đã hơn hai tháng.
Chính vào hôm nay, khi Tần Trạm định tấn công Hiệp hội võ đạo Thủ đô, Phương Hiểu Điệp lại đột nhiên đến bên cạnh Tần Trạm. “Em tỉnh rồi à?” Tần Trạm không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Phương Hiểu Điệp đã tỉnh.
Phương Hiểu Điệp lẩm bẩm: “Em cứ tưởng rằng mình đã chết rồi, đã bao lâu rồi? Em đói quá. Tần Trạm xoa đầu cô nói: “Đồ ngốc này, em đã ngủ hơn hai tháng.”
“Hai tháng?” Phương Hiểu Điệp nuốt nước bọt: “Lâu vậy rồi sao?”
“Ừ.” Tần Trạm không khỏi thở dài, lần này lâu hơn so với dự đoán của Âm Thuần. Tần Trạm đặt tay lên trán của Phương Hiểu Điệp, cảm nhận được sức mạnh của linh hồn Phương Hiểu Điệp.
Anh kinh ngạc khi phát hiện ra sức mạnh linh hồn của Phương Hiểu Điệp vượt xa tưởng tượng của anh, thậm chí còn mạnh hơn Tần Trạm một chút! “Linh hồn của Thần Xã Phương Đông mạnh như vậy sao?” Tần Trạm cau mày.
Tuy nhiên, sức mạnh mà người đó thể hiện ra kém hơn như vậy rất nhiều lần.
Chưa nói đến việc người đó có thân thể hay không, chỉ cần nói sức mạnh thần thức của người đó cũng chưa từng đánh bại được Tần Trạm. “Anh có chuyện gì vậy?” Phương Hiểu Điệp hỏi.
Tần Trạm xua tay nói: “Không sao, sau này em hãy chăm chỉ luyện tập, có thể em sẽ có một tương lai sáng lạn trong giới võ đạo.”
Sau khi nói xong, Tần Trạm định dạy cho Phương Hiểu Điệp cách tu luyện tâm.
Nhưng Phương Hiểu Điệp lắc đầu và nói: “Em đã ngủ quá lâu, em đói lắm rồi. Em muốn đi ra ngoài và ăn những món ăn ngon. Anh đi với em đi?” . Truyện Full
Tần Trạm suy nghĩ một chút, dù sao thì anh lúc này cũng không vội.
Hơn nữa, bây giờ chỉ dựa vào việc bế quan tu luyện thì thực sự không còn hiệu quả nữa.
Vì vậy, anh gật đầu nói: “Được, anh cùng em đi ăn đồ ăn ngon” Trước khi đi, anh đến cung điện trước và tìm thấy Âm
Thuần.
Đầu tiên anh lấy Cổ Thụ Tiên Thiên ra, đưa cho Âm Thuần và nói: “Tạm thời tôi sẽ cho cậu mượn cái này, vài ngày nữa tôi sẽ lấy lại được.”
Âm Thuần nhìn chằm chằm vào Cổ Thụ Tiên Thiên, trong mắt hiện lên vẻ tham lam. “Đây là Cổ Thụ Tiên Thiên sao? Anh lấy ở đâu vậy?” Âm Thuần rất cao hứng nói.
Tần Trạm nói: “Cậu không cần quan tâm. “Cảm ơn anh Tần!” Âm Thuần vội vàng nói. “Đúng rồi.” Tần Trạm lúc này dường như đã nghĩ tới cái gì.
Anh nhìn Âm Thuần và nói: “Để tấn công Hiệp hội võ đạo thủ đô, tôi phải có Hóa Cảnh, nếu không sẽ không có cơ hội chiến thắng, vì vậy cậu phải tìm cách lấy lại kiếm của mình.”
Âm Thuần cau mày, có vẻ hơi khó khăn.
Nhưng anh ta vẫn gật đầu nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, nếu không được, tôi sẽ mượn sức mạnh của ba con quái vật lớn.”
“Có thể không mượn thì đừng mượn.” Tần Trạm xua tay.
Ba con quái vật lớn đều là cổ thần của vương quốc hoa anh đào, Tần Trạm sợ rằng dùng sức mạnh của chúng sẽ để lại hậu quả gì đó.
Một Hóa Cảnh hiển nhiên không đủ để tấn công Hiệp hội Võ đạo thủ đô, nên Tần Trạm muốn mượn thêm hai cái nữa.
Hóa Cảnh là thứ hiếm có, Tần Trạm không mượn được nhiều, ngoài Âm Thuần, Tần Trạm còn định mượn Ngọc Huyết Kiếm của nhà họ Tiết ở nước Mỹ!
Tần Trạm và nhà họ Tiết không quá thân thiết, nhưng phủ chủ Khương Mạch Liên lại có quan hệ mật thiết với nhà họ Tiết, vì vậy, Tần Trạm phải đến phủ Dược Thần một chuyển.
Hai món đồ vẫn không đủ để đe dọa Hiệp hội võ đạo thủ đô, vì vậy Tần Trạm đã đặt kế hoạch cuối cùng lên Chúc Diêu.
Vì nhà họ Chúc là một trong tám gia tộc lớn, nên bọn họ đã để lại vô số bảo vật quý giá.
Còn về việc có thể mượn được hay không thì vẫn còn là một ẩn số. “Ba Hóa Cảnh có lẽ là tạm đủ rồi.” Tần Trạm hít sâu một hơi. Đây hẳn là một trận chiến khốc liệt, Tần Môn chỉ có hai người võ công cao cường là Tần Trạm và Âm Thuần.
Tuy nhiên, Hiệp hội võ đạo thủ đô có tám người, lại còn có vô số đại sư tài ba.
Dù vậy, Tần Trạm vẫn hạ quyết tâm: chiến đấu đến chết với Hiệp hội võ đạo thủ đô.
Anh không thể chịu đựng được việc nhìn mẹ khổ sở mỗi ngày, dù có phải đánh liều cả mạng sống, anh cũng phải giải cứu mọi người càng sớm càng tốt. “Ngoài ra, chỉ còn Phủ Luân Hồi và bùa chú thôi.” Tần Trạm trầm giọng nói.
Không có bùa chú, không có cách nào để vào Hiệp hội võ đạo thủ đô, cũng không thể mở khóa được xiềng xích, do đó, bước cuối cùng là đến phủ Luân Hồi. “Đi thôi. Phương Hiểu Điệp kéo cánh tay của Tần Tram.
Tần Trạm gật đầu đi theo Phương Hiểu Điệp ra khỏi cung điện.
Cô dường như đã quên lời tỏ tình của mình với Tần
Trạm, có vẻ như không có gì đáng phải ngại ngùng.
Điều này cũng tốt, tránh khiến Tần Trạm không biết nên xử lý như thế nào.
Phương Hiểu Điệp không quen ăn đồ ăn nước Bàn, vì vậy Tần Trạm chỉ đành đưa cô về nước. Sau khi trở về nước, Phương Hiểu Điệp đã chọn một nhà hàng phương Tây rất lớn.
Nhà hàng theo phong cách phương Tây này nghe nói là do người nước Mỹ mở ra, và ngay cả các đầu bếp cũng là những đầu bếp ba sao Michelin.