“Nói cách khác, thứ này có thể tiến hóa bảy lần. Sau bảy lần, kiểm Thanh Đồng này sẽ đạt đến cảnh giới gì?” Trạm hít một hơi thật sâu.
Anh có chút mong chờ, không biết khi Thanh Đồng này hoàn toàn phá vỡ phong ấn sẽ tạo ra chấn động lớn như thế nào. “Ngoài ra, trong thanh kiếm này, lão phu đã giúp cậu phong ẩn ba đạo kiếm khí của Trảm Thiên Ông lão mặc áo choàng đen nói.
“Nói cho cùng, xích vây khốn mẹ cậu không ngờ là do tôi luyện chế, chúng ta ít nhiều gì cũng có trách nhiệm. Ba đạo kiếm khí này, mỗi một đạo đều có thể bộc phát được uy lực của cường giả cấp Hóa Cảnh, hơn nữa còn vô cùng sắc bén, có thể giúp cậu chém đứt xích. Những thứ còn lại là để bồi thường cho hai người.”
“Ngoài ra, lão phu thấy cậu có một phi kiếm, nhưng mà rèn tệ cho nên lão phu cũng đã thêm năng lực của phi kiểm vào kiếm Thanh Đồng của cậu.” Ông lão mặc áo choàng trắng cười nói.
Tân Trạm sửng sốt, kiếm Thanh Đồng của anh có năng lực giống như phi kiếm của Diệp Thành. “Với lại tốc độ còn hơn hẳn so với thanh kiếm ban đầu của cậu, cậu có thể thử một chút xem.” Ông lão mặc áo choàng trắng nói một cách đầy tự tin. “Cảm ơn hai vị tiền bối”
Tần Trạm nghe vậy, vội vàng nói cảm ơn.
Thu hoạch lần này quá lớn, quả thật là vượt xa sức tưởng tượng của bản thân anh. “Cậu đã có được truyền thừa của Vạn Luyện Tông nên có thể ra vào nơi đây bất cứ lúc nào ”
Ảnh mắt của ông lão mặc áo choàng đen và ông lão mặc áo choàng trắng nhìn Tần Trạm tràn đầy sự dịu dàng.
Sau khi nhìn thấy lời nguyền của thiên đạo trong cơ thể của Tần Trạm, họ đều coi Tân Trạm là người thừa kế chân chính.
Đồng thời, hai vị trưởng lão cũng ước định chờ khi nào Tấn Trạm tu luyện tới cảnh giới Xuất Khiểu, anh có thể đến Vạn Luyện Tông để tiếp nhận một bước nữa của truyền thừa.
Bởi vì Tân Trạm có thân phận người truyền thừa, nên anh không cần phải đợi hai mươi năm mà bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào bí cảnh. Tân Trạm suy nghĩ một hồi rồi lấy ra một chiếc vạc nhỏ màu xanh lục.
Tân Trạm vô tình có được chiếc vạc nhỏ màu xanh lục này, nó có thể dùng để tôi luyện binh khí thậm chí cả cơ thể, Tần Trạm nghi ngờ rằng thứ này có liên quan đến Vạn Luyện Tông.
Nhưng sau khi nhìn thấy nó, hai vị trưởng lão đều nói rằng họ chưa từng trông thấy thứ này. Tuy nhiên, vật này và Thuật Vạn Luyện Tông đều có hiệu quả như nhau. Ngay khi Tân Trạm đang ở tại Vạn Luyện Tông thì trên đảo Cực Quang đã ào ào vũ bão.
Vô số tàu thuyền tầng tầng lớp lớp bao vây đảo Cực Quang, trực thăng lượn vòng trên không trung, các võ giả canh gác mọi lối ra của đảo. Hơi thở của họ rất mạnh mẽ, thái độ ngang ngược ngăn tất cả du khách lại.
Đảo Cực Quang chỉ cho phép vào, không cho phép ra Một trận thế lớn như vậy chỉ để tìm kiếm một người. “Tân Trạm!”
Đại Thần sắc mặt u ám đứng trên boong tàu của chiến hạm, vừa nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, thân thể lập tức không nhịn được mà run run.
Hàng rào thép kiên cổ kia vì lực tay quá mạnh của anh ta mà bị siết thành một vết lõm lớn.
Đối với anh ta mà nói, lần thám hiểm đảo Cực Quang này quả thực là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của anh ta.
Một số lượng lớn thủ hạ được băng đảng Sói Hoang tuyến chọn đào tạo kỹ lưỡng không chết thì bị thương, ngay cả phó bang chủ cũng chết thảm Bản thân anh ta vượt qua bao khó khăn mới đi vào được vùng đất truyền thừa thì lại bị Tân Trạm đánh bại mà mất đi tư cách.
Điều càng làm cho Đại Thần tức giận đến mức tăng huyết áp là mỗi lần nhìn thấy thanh binh khí Võ Đạo Tông Sư mà phải dùng năm liều Dược Vương đổi lấy kia, anh ta đều sẽ nhớ lại toàn bộ sự sỉ nhục này. “Đại ca, người của chúng ta đã bao vây toàn bộ trung tâm dãy núi, đảm bảo một con chim cũng không trốn thoát được.” Một tên đàn em đi tới báo cáo tình hình. “Làm tốt lắm, tao nhất định phải lấy máu thắng đó rửa sạch nỗi sỉ nhục của tao”
Đại Thần nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dữ tợn.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ mình không phải là đối thủ của Tần Trạm, nhưng bản thân lại liên tục thua cuộc trên tay đổi phương.
Thực lực của hai người đều là võ tông cao phẩm, lần đầu tiên giao thủ, gặp phải uy áp của đại điện, Tân Trạm dựa vào thân thể mạnh mẽ khiến cho anh ta ăn trái đăng Mà lần thứ hai, bởi vì lợi ích của bảo vật, cộng với sự xảo quyệt của Tần Trạm, nên anh ta mới bị đùa cợt.
Lần này Đại Thần triệu tập toàn bộ băng đảng Sói Hoang đến chính là vì muốn chém chết Tần Trạm trước mặt tất cả mọi người để rửa sạch nhục nhã. “Huy động tất cả mọi người bao vây lại, kể cả Tân Trạm có lên trời xuống đất cũng phải tìm ra tên đó cho tao!”
“Ngài Trạm, cuối cùng ngài đang ở đâu?”
Lúc này, ở một nơi dân cư vắng vẻ trên đảo Cực Quang, nhìn những chiếc máy bay trực thăng đang không ngừng rít gào trên không, cùng với võ giả xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, khuôn mặt Tăng Lực tràn đầy lo lắng, anh ta hít một hơi thật sâu.
Đứng bên cạnh anh ta ngoài Tóc Vàng cùng mấy đồ đệ, còn có một bóng hình xinh đẹp. “Các anh yên tâm đi, cái tên Đại gì đó kia, thực lực không phải chỉ mới cấp đại Võ Tông thôi sao? Anh ta vốn không phải là đối thủ của Tân Trạm đâu!” Phượng Hiếu Điệp nằm trên xích đu, vẻ mặt hết sức thoải mái. “Chờ Tân Trạm đi ra, một đầm thôi cũng đủ để có thể đánh chết hàn
Cũng thật trùng hợp, chỗ bọn người Tăng Lực đáp xuống khi bị trục xuất khỏi bí cảnh vừa hay đúng ngay tại chỗ của
Phương Hiểu Điệp
Sau khi Tăng Lực phát hiện băng đảng Sói Hoang bao vây đảo Cực Quang, anh ta lo lắng Phương Hiểu Điệp bị liên lụy nên anh ta bảo vệ cô nhóc trốn đến một góc vắng vẻ của đảo Cực Quảng. “Cô Hiểu Điệp, tôi biết ngài Trạm rất lợi hại. Nhưng mà đối phương có đến mấy chục chiếc máy bay trực thăng, mấy chiếc tàu chiến lận.” Tóc Vàng cười khổ nói.
Người nhiều như vậy, còn có vô số trang thiết bị nữa, liệu ngài Trạm có thể ứng phó được thật sao? Lấy sức người đối kháng với nhiều vũ khí tiên tiến như vậy, cho dù Tóc Vàng nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra sẽ làm như thế nào. “Hy vọng ngài Trạm có thể làm được đi
Tăng Lực nhớ lại lúc bên trong bí cảnh, Tân Trạm thể hiện các loại thủ đoạn cao siêu khó bề tưởng tượng, đôi mắt anh ta cũng sáng lên một chút chờ mong. “Các người lo lắng dư thừa làm gì, an tâm ngủ một giấc đi, chờ Tân Trạm ra, đám người bằng Sói Hoang này đều đã bị đánh gục hết rồi.”
Phương Hiểu Điệp ăn đồ ăn vặt một cách vô tư, bĩu môi nhìn nhóm người Tăng Lực. “Thử chết tiệt kia, mày vừa nói cái gì đó!” không ngờ đến, lời của Phương Hiểu Điệp lại bị bọn lính canh đi tuần của bang Sói Hoang nghe được.
Mấy tên côn đồ trong bang đi đến chỗ cô nhóc với gương mat ham hè.
Gương mặt mấy người trong nhóm Tăng Lực lập tức biến sắc, đang định nói thì bị tên cầm đầu gạt sang một bên. “Chính là mày vừa mới chửi rủa bang Sói Hoang bọn tao đúng không?”
Sắc mặt tên đàn ông kia vô cùng cay nghiệt, hắn ta rút một thanh đao dài ra chỉ về phía Phương Hiểu Điệp.
Khí thế của đại tông sư bộc phát ra.
Nhưng Phương Hiệu Điệp hoàn toàn không vì thế mà sợ hãi. “Nhân lúc bà đây vẫn chưa nổi giận, tao khuyên bọn bay nên nhanh chóng cút đi. Phương Hiểu Điệp nói. “Các anh à, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Tăng Lực còn đang nghĩ cách giải thích thì nghe được lời nói của Phương Hiểu Điệp, lập tức che mặt. Thôi xong đời rồi, thế này thì có giải thích cũng vô dụng thôi. “Mày nói cái gì cơ, bảo bọn tao cút đi á?”
Tên đàn ông nhìn Phương Hiểu Điệp bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ đảo Cực Quang đang bị bọn hắn tầng tầng lớp lớp bao vây, tất cả mọi người đều cầm như hến, thế mà cô nhóc này lại dám trắng tráo to tiếng bảo hắn ta cút đi? “Tự tìm đường chết!”
Tên đàn ông đó hét lớn một tiếng, chém một đao về phía Phương Hiếu Điệp.
Khỏe mắt Phương Hiểu Điệp thoáng hiện lên vẻ xem thường.
Bóng người chợt chuyển động.
Sau đó là một chuỗi thanh âm “Phang, phang”.
Đến khi nhóm Tăng Lực kịp phản ứng lại lần nữa, những tên bang Sói Hoang này đều đã ngã trái ngã phải, từng tên năm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. “Đúng là mấy tháng rác rưởi, thể mà còn muốn bà đây à!” Phương Hiểu Điệp vặn vận cổ đối phó với
Cô nhóc trông thế mà lại ở cấp bậc Võ Tông, đánh nhau với mấy tên đại tông sư quả thật là một chuyện quá sức dễ dàng. “Cô, cô Phương
Tăng Lực há to mồm, Tóc Vàng cùng mấy tên khác cũng trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
Bọn hắn chỉ nghĩ Phương Hiểu Điệp là bạn của Tân Trạm, không ngờ rằng cô nhóc cũng là một tay cao thủ!
Bên ngoài trung tâm dãy núi, lúc này đã là vào giữa trưa. Sương trắng bốc lên từ đêm qua dân dẫn tiêu tán.
Tần Trạm đi ra khỏi bí cảnh, trong lòng có chút thổn thức. Chuyến đi tới đảo Cực Quang lần này rất đáng giá, nhưng đồng thời nó cũng mang lại cho anh thêm nhiều hoang mang.