Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 689



Chúc Diêu khẽ cười nói: “Hắn là anh cũng biết một môn có ba tông và tám gia tộc lớn nhất chứ nhỉ. Buổi đấu giá này chính là một trong ba tông, bút tích của Vấn Tông.”

“Vấn Tông thần bí nhất trong ba tông ư?” Tần Trạm lập tức tò mò.

Trong số ba tông, có thể nói Vấn

Tông là tộc thấp nhất, nhưng nghe đồn cũng là tông mạnh nhất.

Truyền thuyết nói bọn họ không lấy võ đạo làm thực lực phân chia thứ bậc mà tu âm dương, hiểu bát quái, càng giống với dạng tu tiên trong tưởng tượng của Tần Trạm.

Chỉ là Vấn Tông ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thiên tài trong tông môn cực ít khi ra ngoài tu hành, rất nhiều người chưa từng thấy tận mắt người Vấn Tông.

“Không sai, bí cảnh sắp mở ra, có rất nhiều vật phẩm quý hiếm, cũng có những thứ dùng cho nhu cầu cấp bách, Vẫn Tông mở cuộc đấu giá này ra, mục đích là để lấy vật đổi vật, để tất cả mọi người đều có thể đến.”

“Bọn họ không sợ có người không theo quy tắc mà cướp đoạt bảo vật à?” Tần Trạm nói.

Cả phòng đều là bảo vật và võ giả, ngầm lại cũng thấy rất dễ xảy ra vấn đề.

“Chưa từng có ai lấy được đồ của Vấn Tông cả.” Chúc Diêu lác đầu cười nói.

Tần Trạm gật gật đầu.

Đã có khả năng mở hội đấu giá như vậy, tất nhiên sẽ có đủ năng lực để duy trì rồi.

“Không biết trong hội đấu giả có vật thuần dương không?” Tần Trạm hói.

“Cái này thì tôi không rõ lắm, nhưng tôi có thể để ý cho anh, nếu anh có hứng thú tham gia, chờ hội đầu giả bắt đầu, tôi sẽ báo cho anh biết.” Chúc Diêu nói.

“Được, vậy thì cảm ơn cô trước.” Tần Trạm cũng ôm quyền.

Chờ cho Tần Trạm rời đi, một bóng dáng như u linh xuất hiện sau lưng Chúc Diêu.

“Cô chủ, sao cô lại coi trọng hàn như thế, kẻ này chỉ là thảo dân ngoại giới, mà tu vi chỉ đến bậc Đại Võ Tông.”

Đây là một người đàn bà trung niên, tản ra hơi thở của cường giả.

Bà ta nhìn bóng lưng Tần Trạm, có hơi khó hiểu.

“Bà có biết lần đầu tôi gặp hàn, hần có tu vi gì không?” Chúc Diễu nói: “Mặc dù bây giờ tu vi của Tần Trạm chưa bằng tôi, nhưng tôi tin rằng, hẳn sẽ nhanh chóng khiến toàn bộ ẩn giới chấn kinh mà thôi.”

Chúc Diêu lắc đầu cười, chậm chạp rời đi.

Người đàn bà kia lại như có điều suy nghĩ, lần nữa ẩn vào trong không khí.

Mấy ngày sắp tới, Tần Trạm sẽ phải ở lại Tân Môn, đi theo Châu Cẩm khổ luyện thuật tạo trận pháp.

Vụ việc trước đó đủ để anh ý thức được tầm quan trọng của trận pháp, anh tạm thời gác việc tu luyện qua một bên, tập trung học hỏi cách tạo trận pháp.

“Trạm à, thời gian cấp bách, bí cảnh sắp mở rồi, con không thể nằm giữ tinh thông tất cả trận pháp ngay được, cho nên mẹ chỉ có thể tạm thời truyền mấy trận pháp thích hợp cho con.”

Trong võ trường Châu Cẩm mặc một bộ quần áo nhung, sắc mặt nghiêm túc.

Trên mặt đất, từng trận pháp lập lòe ánh hoa.

“Linh trận vạn thủ, linh trận tiểu phệ, trận truyền tống.

Tần Trạm nhận ra mấy trận pháp trong số đó, cũng có mấy cái không nhận ra.

Nhưng tất cả đều có khí tức mù mịt, đều có thần diệu.

“Con đường sử dụng trận pháp thiên biến vạn hóa, ảo diệu vô tận, từ công năng thúc đẩy, chia chiến trận, huyền trận, trận phòng ngự, trận phụ trợ vân vân.” Châu Cẩm châm chậm nói.

“Linh trận vạn thú này là trận pháp chủ chiến. Con cũng đã từng được chứng kiến uy lực của nó rồi, chỉ cần sử dụng thỏa đáng, hóa cảnh này cũng có thể giết địch. Con nhìn kĩ cách sử dụng trận pháp này đi.”

Tần Trạm nỉn hơi ngưng thân, cẩn thận quan sát.

Linh trận vạn thủ để lại ấn tượng cực sâu cho mình. Bên ngoài Hội Phạn Thiên, Châu Cẩm bày ra trận pháp có thể nói là một người giữ hải vạn người không thể qua. Bằng không Hội Phạn Thiên sẽ không chết thảm trong trận.

Thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh.

Cho tới lúc chạng vạng tối

Một tiếng thủ gầm vang vọng trời đất.

Trước người Tần Trạm phủ một lớp sương trắng mịt mù. Bên trong linh trận, từng con huyền thủ phát ra tiếng gào thét, không ngừng giãy dụa, khí tức mãnh liệt, thoạt trông uy lực vô cùng lớn mạnh.

“Trận pháp này có vẻ đáng sợ đây.”

Diệp Thành đứng một bên cũng tò mò nói: “Cũng không biết có phải hổ giấy hay không.

“Cậu có thể lên thử một chút, các cậu cùng lên đi.

“Nhiều như vậy cũng không tốt đâu, lỡ may phá mất trận pháp của cậu, vậy thì không nể mặt mũi cậu được rồi.” Diệp Thành cười nói.

Hứa Bắc Xuyên cũng hưng phần kích động không thôi.

“Nếu cậu có thể dùng tu vi dưới hóa cảnh phá trận pháp của tôi, tôi sẽ cho cậu mượn Thông Thiên Đỉnh chơi mấy ngày.”

“Cậu nói thật chứ?” Đôi mắt Diệp Thành sáng lên.

Thông Thiên Đỉnh là thứ mà anh ta đã thèm muốn bao lâu nay.

“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.” Tần Trạm nói.

“Ha ha, vậy tôi đây không khách khí đầu đấy.” Diệp Thành và Hứa Bắc Xuyên liếc mắt trao đổi với nhau, mấy người đột nhiên vọt vào trong trận pháp.

Tần Trạm cười nhạt một tiếng, hai tay niệm pháp quyết, khống chế trận pháp chuyển động.

Lập tức sương mù linh trận vạn thủ dày lên, mấy trăm linh thú gào thét về phía hai người.

“Nghiệt súc, đi chết đi.” Diệp Thành không nương tay chút nào, thanh linh kiểm trong tay vung ra mang theo ảnh kiếm, một con hổ ảo chớp mắt đã ngã xuống.

“Không còn gì đặc sắc hơn sao?” Diệp Thành cười to.

Nhưng ngay lúc này, mặt đất bằng nhiên rung chuyển.

Hai con rắn linh từ dưới đất chui lên, trói chặt Diệp Thành lại. Mà ngay sau đó tiếng chim hót vang lên, một con ưng thú sà xuống cấp Diệp Thành lên, càng bay càng cao, sau đó hung hằng thả xuống.

“Đm.” Diệp Thành ngã xuống từ trên cao, lại bị một con thú to lớn Chúc bay.

“Tôi thua tôi thua.” Diệp Thành chật vật ngã xuống trên mặt đất, phát ra tiếng thở nặng nề, mệt mỏi như chó vậy.

Mà Hứa Bắc Xuyên, Mặt Theo cùng Âm Thuần đã bỏ tay chịu trói trước cả anh ta.

Tần Trạm mỉm cười, chỉ một ngón tay.

Sương mù lập tức tản đi, trận pháp biến mất.

“Trận pháp này của cậu gần như là cấp cảnh hóa rồi, chỉ sơ ý một chút là sẽ mất mạng.” Diệp Thành vẫn còn sợ hãi nói.

“Đáng tiếc tôi không có thiên phủ trong việc tạo trận pháp, bằng không cũng học rồi.”

Tần Trạm cười cười, lau đi cái trán đầy mồ hôi.

Qua một ngày thử luyện, rốt cuộc mình đã thành công thi triển linh trận vạn thú.

Bây giờ có thể thấy hiệu quả không tồi

Châu Cẩm đứng một bên cũng âm thầm gật đầu, trong đôi mắt đẹp là ý khen.

Linh trận vạn thủ không phải là trận pháp đơn giản mà lại là chiến trận tương tối cao thâm.

Trận pháp loại này, nếu đổi lại là người mới học cũng phải cần ít nhất ba tháng.

Cho dù là có nền tảng thì cũng cần ít nhất một tuần.

Mà Tần Trạm chỉ dùng vỏn vẹn có một ngày đã nắm giữ linh trận vạn thủ, chắc chắn là thiên tài trên phương diện tạo trận pháp.

Đương nhiên, có thể tập luyện liên tục trong vòng một ngày, không ngừng thất bại không ngừng tiếp tục, nghị lực của Tần Trạm cũng rất ben bi.

“Năng lực của linh trận vạn thủ không chỉ có thể thử chúng ta đang dùng là huyền thủ cơ bản nhất, nhưng nếu con đạt được máu yêu thủ bỏ vào trận pháp, uy lực của linh trận vạn thủ còn có thể tăng lên rất nhiều.” Châu Cẩm nói tiếp.

“Còn có thể tăng lên nữa ư?” Diệp Thành hơi ghen tị.

Đôi mắt Tần Trạm lập tức sáng lên.

“Nói cách khác, nếu như con có thể đạt được tinh huyết vạn thủ bậc hóa cảnh, như vậy linh trận vạn thủ này.”

“Mấy con thủ huyền hóa sẽ trở thành hóa cảnh.” Châu Cẩm gật đầu nói.

Tần Trạm thầm giật mình, liếm môi một cái.

Anh hơi động lòng rồi.

Anh không có yêu thủ tinh huyết bậc hóa cảnh, nhưng không có nghĩa là những người trong thế giới ẩn kia không có.

Một khi anh mua được một chút tinh huyết, dù là dùng để bảo toàn mạng sống hay giết chết người khác đều sẽ có hiệu quả rất tốt.

Điều này khiến Tần Trạm càng lúc càng mong chờ hội đấu giả sắp mo.

Mấy ngày tiếp theo, Châu Cẩm lại dạy cho Tần Trạm những trận pháp khác.

Châu Cẩm rất tinh thông trận pháp, Tần Trạm chẳng những học được rất nhiều mà năng lực lý giải trận pháp cũng tăng nhanh như gió, tốc độ tiến triển cực kỳ nhanh.