Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 735



Tần Trạm thở dài, có là minh hay là ai đã không còn quan trọng nữa, Ngu Như Mỹ quên mất đoạn ký ức này, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc đối với cô ấy.

“Tôi vẫn còn nợ cô một chuyện, nếu như sau này cô có nguy hiểm gì, thì nhớ tìm tôi.” Tần Trạm nói.

Ngu Như Mỹ không trả lời, cô ta nhìn sâu Tần Trạm một cái, vậy mà lại đi đến đỉnh núi, sau đó nhảy xuống.

Tân Trạm chạy đến, nhìn thấy thân ảnh của Ngu Như Mỹ giống như một con bướm, bay về phía núi rừng xa xôi.

Tần Trạm có một loại dự cảm, hai người bọn họ sớm muộn gì cũng gặp lại nhau trong mật cảnh.

Thế giới Ẩn, nhà họ Đổng.

Tang lễ lớn được kéo dài ba ngày, Đổng Thiên Lầu đã được chốn cất.

“Ông à, Thiên Lâu chết quá thảm mà, thậm chí đến cả thi thể cũng bị Tần Trạm hủy diệt, ông nhất định phải trả thù cho nó.”

Thường Tú Cầm, mẹ của Đổng Thiên Lâu khóc lóc chạy vào thư phòng.

Đúng lúc Đổng Thiên Thành đi ra, va vào bà ta.

“Mẹ hai xin bớt đau buồn.” Đổng Thiên Thành đỡ Thường Tú Cầm, chậm rãi nói.

“Đồng Thiên Thành, cậu bớt giả vờ mèo khóc chuột thôi.

Thường Tú Cầm đẩy Đổng Thiên Thành ra, trừng mắt tức giận.

“Con trai tôi chết rồi, người vui nhất chắc là cậu đúng không? Chủ sau này của nhà họ Đổng vốn dĩ chính là con trai tôi, bây giờ nó chết rồi, cậu có thể vô tư mà trở thành người thừra ke.”

“Mẹ hai, bà xem thường tối rồi, tôi căn bản không có hứng thú với chủ nhà họ Đổng.

Đổng Thiên Thành cười nhế nhạo, chấp tay với cha mình, quay người rời đi.

Thường Tú Cầm ngẩn ra nhìn Đổng Thiên Thành, bà ta đột nhiên cảm thấy con lớn của nhà họ Đổng này, tu vi khí tức càng ngày càng mạnh, đứng trước mặt bà ta vậy mà lại có một loại cảm giác cao thâm giống như đối diện với ông chủ vậy.

“Ông, ông thật sự không trả thù cho Thiên Lâu sao?”

Thường Tú Cầm tỉnh táo lại, lại khóc lóc nói với chủ nhà họ Đổng “Trả thù? Trả thù thế nào?”

Chủ nhà họ Đồng hừ lạnh nói: “Tôi đã thề trước mặt mọi người rằng sẽ không gây phiền phức cho Tân Trạm nữa, bà muốn tôi hủy giao ước sao?”

“Vậy thì làm sao, lẽ nào thể diện của ông quan trọng như vậy sao?”

Thường Tú Cầm tức giận hét lên.

“Tôi đã lấy tấm lòng này ra thế, bà có hiểu không?”

Chủ nhà họ Đồng cau mày.

“Nhưng nó là con trai ruột thịt của chúng ta, ông có thể nhìn Tân Trạm nhởn nhơ bên ngoài sao, thể tấm lòng thì làm sao? Lẽ nào còn không bằng con trai sao?”

“Bà im miệng cho tôi.”

Chủ nhà họ Đổng tức giận tiến lên tất cho Thường Tú Cầm một cái.

“Nếu không phải tại bà yêu chiều dụng túng nó từ nhỏ, thì sẽ xảy ra chuyện này sao?”

“Hơn nữa bây giờ nó đã chết rồi, vậy mà bà lại muốn tôi vì một người đã chết mà hy sinh tiền đồ của mình sao?”

Chủ nhà họ Đổng chi vào Thường Tú Cầm mắng.

Thường Tú Cầm ngần ra ôm mặt, không ngờ chủ nhà họ Đổng lại đánh mình.

“Cút ra ngoài. Chủ nhà họ Đồng chỉ ra ngoài cửa, quát.

“Được, nếu như ông đã không trả thù cho con trai, vậy tôi sẽ đi tìm Tần Trạm trả thù.” Thường Tú Cầm bò dậy từ mặt đất, hừ thấp một tiếng, u ám bước ra ngoài.

Chủ nhà họ Đổng hít sâu một hơi, cũng nằm chặt tay.

“Tân Trạm, đồ người ngoài đáng chết này”

Chủ nhà họ Đổng trực tiếp đập nát bộ ấm trà mà ông ta yêu thích nhất, Tân Trạm trong mắt ông ta, chỉ là một con bọ nhỏ bé, có thể bóp chết bất kỳ lúc nào, nhưng bây giờ con bọ đó lại cưỡi lên cổ ông ta đại tiên.

Nhưng ông ta lại chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Ông chủ, không nhịn được việc nhỏ thì sẽ làm hỏng việc lớn. Di tích cổ của Huyền Thủ Tông sắp mở rồi, điều này mới là ưu tiên hàng đầu của chúng ta.”

Lúc này một âm thanh khó lường vang lên.

Một ông cụ lông mày trắng, bước ra từ bóng tối trong thư phòng ra, ông ta mặc đạo bào, trên tay cầm phất trần, tỏa ra một khí tức thần bí.

Chủ nhà họ Đổng nhìn ông cụ, cau mày.

“Đại sư, tất nhiên tôi sẽ biết phân nặng nhẹ, chỉ cần Thiên Thành lấy được bảo vật, thì nhà họ Đổng chúng ta sẽ thu được ba thánh khí, đến lúc đó sẽ có tư cách để mở cánh cửa đó.

“Đến lúc đó, chỉ cần phất tay một cái là có thể diệt được Thần Trạm nhỏ bé kia.” Chủ nhà họ Đổng nghiên răng nghiến lợi, trong ảnh mắt tràn đầy hận ý.

Phía bên kia, Thường Tú Cầm ôm mặt chạy ra khỏi thư phòng, một người làm già đi theo phía sau.

“Bà chủ, ông chủ nói thế nào? Người hầu già hỏi.

“Hừ, trong lòng ông già kia chỉ nghĩ đến mình ông ta, ích kỷ, ông ta căn bản không muốn trả thù của Thiên Lâu.” Thường Tú Cầm hù lạnh.

“Ông ra bên ngoài giết chết tên Tần Trạm kia đi.” Thường Tú Cầm ra lệnh cho người làm già.

Người làm già nhất thời chảy đầy mồ hôi lạnh: “Bà chủ à, mặc dù tôi có lòng muốn trả thù cho cậu chủ, nhưng tu vi của tôi lại không đủ.”

“Ông thật là phế vật, Hóa Cảnh tam phẩm vậy mà lại sợ một tên Hóa Cảnh nhất phẩm sao.” Bà Cầm tức giận nói.

Người làm già cúi đầu không dám nói lời nào, Đổng Thiên Lâu là Hóa Cảnh tam phẩm mà cũng bị thua, sao mình có thể thắng được chú.

“Bà chủ, có người tìm bà, anh ta nói muốn trả thù cho cậu chủ.

Lúc này, một người làm chạy vào nói: “Bây giờ anh ta đang đợi trong phòng tiếp khách.

“Cái gì?”

Thường Tú Cầm ngẩn ra, mang theo người làm già đi vào phòng tiếp khách, thấy một người đàn ông mặt đen đang đứng trong phòng như tháp.

Thân hình anh ra cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mang theo một cảm giác ngớ ngẩn.

“Chính là cậu muốn trả thù cho con trai tôi sao?”

Thường Tú Cầm có chút thất vọng nhìn người này, bà ta không biết người này, hơn nữa trông cũng không thông minh.

“Đúng vậy, tôi nguyện ý trả thù cho cậu Lâu.” Người đàn ông mặt đen nghẹn giọng nói.

“Cậu có tu vi gì?”

Người làm già cau mày, khinh thường nói: “Tôi thấy cậu còn không đánh được tôi.

Ông ta cảm nhận một chút, phát hiện người đàn ông này chỉ có tu vi Hóa Cảnh nhị phẩm.

“Tu vi chỉ là một mặt, lẽ nào tu vi của tôi không bằng ông thì không thể đánh thắng ông sao?”

Người đàn ông mặt đen cau mày nói.

“Cậu có tin, tôi có thể bóp chết cậu bằng một ngón tay không?”

Người làm già cười nhạo nói: “Mau cút ra ngoài, nếu không tôi sẽ ra tay đấy.”

“Sao ông lại mắng chửi người như vậy chứ? Mẹ tôi từng nói, măng người là phải vả miệng.” Người đàn ông mặt đen hừ lạnh, tiến lên trước mấy bước.

“Vả miệng? Tôi sẽ tát cho cậu một cái trước, cho cậu tỉnh lại.

Người làm già bước lên phía trước, giơ tay ra.

Người đàn ông như cái tháp này lộ ra khinh thường, lòng bàn tay giống như đệm cói, đập qua.

Bop.

Tay của hai người bọn họ đập vào nhau.

Sắc mặt người làm già thay đổi, ông ta chỉ cảm thấy trong tay của người đàn ông này truyền đến một cỗ lực lớn, xương cốt của ông ta kêu răng rắc, vậy mà mình lại không thể phản kháng được.

Người làm già ngã về phía sau nhưng một tảng đá, rầm một tiếng, tấm bình phong phía sau nát bét.

Mà người đàn ông kia vẫn đứng yên tại chỗ, dường như vừa vỗ một con ruổi vậy, nhẹ nhàng.

“Vừa rồi cậu dùng mấy phần lực?”

Thường Tú Cầm chấn động, không nhịn được hỏi.

“Cũng chỉ là một phần thôi, người này quá già rồi, tôi sợ đánh chết ông ta.” Người đàn ông nói thẳng.

“Mới có một phần sức lực, mà đã đáng sợ thế này rồi sao?”

Ảnh mắt Thường Tú Cầm nhất thời lóe lên.

Nếu như người đàn ông này dùng hết toàn lực đánh vào người Tần Trạm, thì không phải sẽ trực tiếp đánh chết Tần Trạm sao?

Nói không chừng người đàn ông, thật sự có thể trả thù cho con trai mình.

“Sức mạnh trời sinh.

Người làm già đứng dậy, lau vết máu ở khóe miệng, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.

“Bây giờ, tôi đã cho tư cách để trả thù cho cậu Lâu chưa?”

Người đàn ông ồm ồm nói.

“Có, tất nhiên là có rồi.” Người làm già cười khổ.

“Ha ha, chàng trai thật là anh dũng, làm tôi sáng mắt. Cậu quả thật rất mạnh. Thường Tú Cầm lập tức nở nụ cười, ra lệnh cho người làm rót nước, coi người mặt đen như khách quý.