Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 746



“Nếu như con bé họ Phương kia vẫn còn sống, thì tôi vẫn có chút lo lắng, nhưng nó là người duy nhất hiểu trận pháp cũng đã bị ông hạ độc cho sống dở chết dở rồi.

Ông già gầy gò cười lạnh nói: “Lần này chúng ta toàn lực tấn công, vây khốn bọn họ từ đằng sau, cùng nhau ra tay, giết chết hết tất cả bọn chúng”

“Mọi người nếu chúng ta làm tốt việc này, thì chính là đã lập được đại công, Tông chủ sẽ ban thưởng không ít minh hỏa cho chúng ta” Ông già gầy gò động viên tinh thần mọi người.

Nghe đến minh hỏa, ảnh mắt của tất cả mọi người đều sáng quac.

“Nhị trưởng lão yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ chiến đấu hết sức mình, cam đoan không để một ai sống sót”

“Đàn ông thì giết sạch, còn phụ nữ thì vui chơi thỏa thích đã rồi hằng giết.

Tất cả mọi người bật lên những tiếng cười man rợ, gương mặt lộ rõ vẻ tàn ác.

“Mình chưa chết sao?”

Phương Hiếu Điệp tỉnh lại, chấm rãi mo māt Lúc này cô ta mới phát hiện, mọi người đều đang vây quanh cô ta, khuôn mặt mang đầy ý cười.

“Mọi người sao thế? Có phải tôi trở nên rất xấu xí không?”

Phương Hiểu Điệp cảm thấy hai má cô dinh gì đó, vội vàng đưa tay lên xoa xoa, sau đó mới phát hiện mặt cô ta rất sạch sẽ.

“Đồ ngốc, em quên hôm nay là ngày gì sao?”

Tô Uyên cười nói “Ngày gì cơ?”

Phương Hiểu Điệp có chút sững sở.

“Lúc nãy chủ Phương có đến tìm anh, nói là hôm nay là sinh nhật em.” Tân Trạm đáp.

“Có điều ở cái nơi quỷ quái này không có bánh gato, vì vậy chỉ có thể tặng em một món quà”

Tần Trạm cười nói, lấy ra một miếng thạch bùa do chính tay mình chế tác, đưa cho Phương Hiểu Điệp Những người khác cũng lấy ra món quà mình đã chuẩn bị đưa cho cô ta.

Trước kia Phương Hiểu Điệp và nhà họ Vẫn đã cùng nhau vào sinh ra tử, dựa vào trận pháp đã cứu sống được không biết bao nhiều người, cũng đã nhận được rất nhiều sự yêu mến từ mọi người.

“Cảm ơn mọi người.” Phương Hiểu Điệp cảm động nói.

Trước kia tính cách cô ta có chút điêu ngoa tùy hứng, bạn bè không nhiều, e rằng đây là sinh nhật ấm áp nhất mà cô ta từng trải qua.

“Ước đi em.” Tô Uyên nói.

“Có thể ước ba điều không?”

Phương Hiểu Điệp hỏi, mười đầu ngón tay đan vào nhau, bắt đầu ước.

“Điều ước đầu tiên, tôi mong rằng bản thân tôi, gia đình tôi và tất cả bạn bè của tôi đều mạnh khỏe, bình an, mãi mãi hạnh phúc”

Phương Hiểu Điệp nói xong, liền nhìn Tần Trạm và Tô Uyên.

“Điều ước thứ hai, tôi hy vọng anh Tân Trạm và chị Tô Uyên có thể hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Trong lòng Tần Trạm khé run lên, anh không ngờ rằng Phương Hiểu Điệp lại dành một điều ước trong ngày sinh nhật của mình để chúc phúc cho anh và Tô Uyên.

“Điều ước thứ ba…” Phương Hiểu Điệp không nói thành lời, mà chỉ lẩm nhẩm khe khẽ ở miệng. Trông thấy Phương Hiểu Điệp đã hồi phục tinh thần, lại trở về là một cô gái vui vẻ như trước, mọi người đều vô cùng vui mừng.

Lúc này Tân Trạm không ngờ rằng, rất nhanh, Phương Hiểu Điệp đã trải qua một kiếp nạn lớn, dường như cô ta đã chết đi sống lại vậy.

“Hiện tại vị trí của chúng ta là ở giữa rừng rậm, đi về phía trước vài chục km nữa là đại điện của Thanh Vân Tông” Ông già nhà họ Vân nói, Sau khi Phương Hiểu Điệp hồi phục hoàn toàn, mọi người lại tiếp tục lên đường.

“Vốn dĩ chúng ta đã ở phía trước, nhưng mà vì liên tục phải chịu sự công kích của Hỏa Diệc Tông mà tiến độ mới bị trì hoãn, e là tông chủ của Hỏa Diệc Tông đã chạy đến đó trước chúng ta rồi.” Cô chủ nhà họ Vân nói.

“Suốt đường đi Hỏa Diệc Tông luôn truy sát chúng ta, có lẽ bọn họ nhất định phải cướp được bảo vật của bí cảnh mới chịu được, bất luận mọi thứ có ra sao, chúng ta cũng không thể để họ đạt được mục đích.” Tô Uyên hừ lạnh nói.

Người nhà họ Vân cũng gật đầu tán thành với cô.

Suốt hành trình, bọn họ không ngừng chém giết, không phải là không có tổn thất, nhà họ Vân đã bị giết chết không ít cao thủ, mọi người đều nuốt không nổi cục tức này.

“Phương Hiểu Điệp vừa mới hồi phục, chi bằng để em ấy về trước?”

Tần Trạm có chút lo lắng nói “Không cần đầu, tu vi của em đã tốt hơn trước nhiều rồi.” Cô ta lập tức thi triển một chút tu vi của mình.

Tân Trạm có chút kinh ngạc, tu vi của Phương Hiểu Điệp đã đạt tới một nửa cảnh giới Hóa Cảnh rồi sao. Mới có vài tháng thôi mà, quả nhiên tư chất của cô ấy phải khiến người khác kinh ngạc.

“Hiểu Điệp rất tinh thông trận pháp, ở trong rừng rậm, em ấy nhất định có thể trợ giúp cho chúng ta.” Tô Uyên nói.

“Hơn nửa Hỏa Diệc Tông có một kẻ rất thích dùng trận pháp hại người, em có thể giúp đỡ mọi người rất nhiều đó.” Phương Hiểu Điệp sợ bị bắt quay về, liên lập tức bổ sung.

“Em xin anh đó, Tân Trạm, cho em đi cùng với mọi người đi.”

Phương Hiểu Điệp van nài “Thôi được, nhưng em phải nghe theo mệnh lệnh, không được tùy ý hành động.” Tân Trạm mềm lòng, coi như đồng ý với yêu cầu của cÔ.

Với tu vi của Phương Hiểu Điệp, cộng thêm với trận pháp mẹ truyền cho anh, chỉ cần không gặp kẻ định quá mạnh, cô ta nhất định sẽ không gặp nguy hiểm.

“Để anh tặng em một bảo vật.”

Tân Trạm suy nghĩ một chút, trong lòng vẫn còn lo lắng, liên lấy ra một hình nhân.

Ngay khi hình nhân cao hơn hai mét này xuất hiện, nó lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Mấy ngày nay anh gấp gáp chế tạo nó, cuối cùng cũng có thể đem ra sử dụng.

“Hình nhân này có gì hay sao?”

Phương Hiểu Điệp chăm chú nhìn hình nhân.

“Em thử xem Tần Trạm hướng dẫn cô cách sử dụng nó, để điều khiển hình nhân này đòi hỏi người điều khiển cần phải tinh thông trận pháp, vì vậy Phương Hiểu Điệp là người thích hợp nhất.

Cô bắt đầu thử điều khiển nó, ngay khi hình nhân đánh ra một quyền, nó đã tiêu diệt một yêu thủ từ đằng xa.

“Tốt, tốt lắm, thần y Trạm, hình nhân này có tu vi hóa cảnh”

Nhìn thấy uy lực mạnh mẽ này, ông già nhà họ Vân liền thở phào nhẹ nhõm.

“Khoảng hóa cảnh ba phẩm.” Tần Trừng suy nghĩ rồi nói. Dù sao nó cũng chỉ là một sản phẩm chế tạo thay thế, hơn nữa sức mạnh của nó còn thấp hơn nhiều so với Vô Tự Thiên Thu.

Nhưng điều này cũng đủ khiến ai cũng phải bất ngờ và hâm mô.

“Thần y Trạm quả là một nhà bác học đa tài. Lúc này được sĩ Trương đã hoàn toàn bị khuất phục trước Tân Trạm.

Y thuật tuyệt thế, lại còn am hiểu thuật hình nhân, không biết tu vi của thần y Trạm đạt đến cảnh giới nào?

Tần Trừng cười nhạt, với hình nhân này, tu vi của Phương Hiểu Điệp cũng có thể bù lại.

“Chúng ta tiếp tục lên đường thôi, cố gắng đến đại điện trước khi mặt trời lặn.

Cô chủ nhà họ Vân lên tiếng nhắc nhở, những người khác cũng gật đầu tán thành.

Có sự tham gia của ba người Tân Trạm, mọi người càng thêm tin tưởng.

Đi bộ trong khu rừng tối vô tận này, sau khi đi một lúc lâu sẽ có cảm giác dậm chân tại chỗ. May mà nhờ có bảo vật đặc biệt trong tay cô chủ nhà họ Vận chỉ dẫn phương hướng, nếu không có thể lạc đường bất cứ lúc nào.

Bọn họ tiếp tục bước đi, rừng sâu vô cùng tĩnh mịch, dân dần, một màn sương mù màu xanh thẫm hiện ra.

“Trong rừng thỉnh thoảng sẽ có chướng khí độc, mọi người phải chú ý. Dược sĩ Trương nhắc nhở mọi người. Mọi người nghe vậy đều gật đầu cảnh giác, sương độc này cực độc, một khi trúng độc nếu không chết thì cũng sẽ bị thương nặng. Có một số người đã uống thuốc giải độc trước, đề phòng xảy ra trường hợp ngoài ý muốn.

Mọi người càng đi, sương mù xanh càng dày.

Đi được 100m, sương mù gần như che khuất bầu trời, từ xa vài mét cũng khó có thể nhìn thấy, đoàn người dần dần lạc mất nhau.

Tần Tần Trạm đi bên cạnh Tô Uyên, hai người họ đi thêm mấy bước thì anh đột nhiên kéo tay cô lại, đột ngột dừng bước.

“Tô Uyên, sương mù này có gì đó không ổn. Tần Tấn Trạm cau mày nhìn xung quanh.

Cô nghe anh nói vậy cũng khẽ gật đầu.

“Đúng là có điều gì đó không ổn, dường như chúng ta lạc mất đám người nhà họ Vân và Phương Hiểu Điệp rồi, em không cảm nhận được bọn họ nữa. Đây chắc chắn không phải do khí độc gây ra.

“Đây chắc chắn là trưởng lão của Hỏa Diệc Tông gây ra, ông ta là một người rất am hiểu trận pháp.” Ánh mắt Tần Trạm chuyển động, trước đây người nhà họ Vân có nói qua với anh, ở Hỏa Diệc Tông có một người rất am hiểu trận pháp, ông ta đã nhiều lần gây khó dễ cho họ, nhưng Ông ta có cảm giác chỉ cần Tân Trạm luyện chế ra thêm một viên thuốc nào đó, độc dược của Phương Hiểu Điệp sẽ hoàn toàn được tiêu trừ.

Dược sư Trương cảm thấy hai má nóng bừng.

Lúc trước ông ta chế nhạo Tân Trạm, nhưng bây giờ xem ra Tân Trạm mới là người đúng.