Mấy người Diệp Thành cũng không cần phải nói nhiều, đương nhiên bọn họ sẽ đứng về phía Tần Trạm. Những người còn lại, anh cũng không muốn miễn cưỡng giải thích.
Cô chủ nhà họ Vân suy nghĩ, sau đó lui lại mấy bước, cũng không muốn vào điện.
“Anh Trạm, nếu như các người đã không vào, thì chúng tôi sẽ vào. Có điều nếu như ở đây không sao, thì phải phân cho chúng tôi nhiều hơn mấy quả Quả Thanh Vân rồi.”
Cậu chủ nhà họ Phong do dự một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, anh ta nhìn mọi người cười, trực tiếp đi vào trong. Người nhà họ Phong và nhà họ Tào đều đi vào bên trong, rất nhiều người đều quan sát thi thể trên mặt đất, thậm chí còn nhặt được nhiều thứ khác, nhất thời liên tục cảm thán.
“Trời ơi, còn có linh thạch chưa bị phá hủy hoàn toàn sao?”
“Những công cụ hóa cảnh này mặc dù hiệu quả đã suy yếu, nhưng vẫn có thể dùng được.”
“Phát tài rồi, lần này lời to rồi.”
“Ha ha, có một số người nhát gan, nhất định sẽ không gặt hái được lợi ích gì rồi.”
Người nhà họ Phong và nhà họ Tào đi vào nhặt các bảo vật trên mặt đất, cố ý phóng đại âm thanh, chế nhạo mấy người bên ngoài điện.
Đến không ít người nhà họ Vân cũng rộn rạo, thấy những người khác nhặt bảo vậy, dường như không có gì nguy hiểm cả.
“Tần Trạm, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề chứ?” Vân Như Ý đi đến bên cạnh, hỏi.
“Cô Ý, cô nhìn những thi thể kia xem, quan sát quần áo mặt trên người thi thể.” Tần Trạm nhàn nhạt nói. Vân Như Ý ngẩn ra, dưới sự nhắc nhở của Tân Trạm, cô ta mới chú ý thấy quần áo của những võ giả trong đại điện này khá khác biệt. Có một số quần áo rõ rằng không phải thuộc về thời đại này, còn có một số thậm chí còn tương tự với đồ bọn họ đang mặc.
“Điều này nói rõ cái gì?” Vân Như Ý vô thức nói.
“Nếu như những đệ tử Thanh Vân Tông đó chết là do một thảm hỏa nào đó, vậy những võ giả đi vào thám hiểm như chúng ta tại sao lại chết chứ?” Tần Trạm cười lạnh nói.
Nhất thời sắc mặt Vân Như Ý thay đổi.
Mà vào lúc này, đột nhiên xảy ra dị động.
Một cảnh đáng sợ đã xuất hiện. Trong đại điện, nhưng thi thể đó thậm chí còn là xác khô, thân thể lại bắt đầu tự rung chuyển.
“Gào”
Dường như đột nhiên thức tỉnh vậy, một cỗ thi thể đột nhiên nhảy từ dưới mặt đất lên, trong miệng nó phát ra tiếng kêu ô ô, tốc độ nhanh như chớp, móng vuốt giơ ra, nhanh chóng xuyên thủng một võ giả đang tìm linh bảo.
Cũng vào lúc này, có càng nhiều các thi thể đứng dậy hơn, không ngừng công kích xung quanh. Võ giả hai nhà Phong, Tào không hề đề phòng, nhanh chóng bị thương vong trầm trọng.
Những người vừa nãy chế nhạo Tân Trạm, giờ đã ngã trên đất kêu thảm thiết, đến tim gan đều bị móc ra.
“Con mẹ nó, những võ giả này vậy mà lại biến thành xác sống, mau chạy thôi.
Bầu không khí đáng sợ, nhanh chóng tràn ngập đại điện, mọi người cũng không quan tâm đến lấy đồ nữa liều mạng chạy trốn.
“Chết đi.”
Cậu chủ nhà họ Phong gầm lên, đấm bay xác sống phía trước.
Nhưng có càng nhiều xác sống đứng dậy, bao vây anh ta.
Cảm nhận được khí tức hóa cảnh trên người xác sống, cậu chủ nhà họ Phong đột nhiên rút lui.
Mọi người cũng rút vũ khí của mình ra không ngừng chống trả.
Những xác sống này sớm đã không sợ chết nữa, liều mạng lao về phía mọi người, đánh cho bọn họ chạy bán sống bán chết.
“Cái đám chết tiệt này, chạy về phía chúng ta.” Diệp
Thành mắng.
Cậu chủ nhà họ Tào thấy không thể chống lại được thì trực tiếp chạy về phía nhóm người Tần Trạm.
“Tránh ra. Có người hét lớn.
Có điều cũng lúc đó, một luồng âm khí ngút trời tràn ngập xung quanh, bao phủ cả đại điện.
Một võ giả chạy ra khỏi phạm vi, nhanh chóng bị âm khí ăn mòn mà chết.
Mà khiến nhóm người càng kinh sợ hơn chính là trong âm khí vậy mà lại xuất hiện thêm vô số xác sống nữa, bao vây bọn họ từng vòng một.
Tần Trạm và những người khác cũng không còn cách nào khác, lấy vũ khí ra đối phó với xác sống.
“Cái đám này quá kỳ dị rồi, bị giết mà còn có thể sống lại được.
Diệp Thành dùng kiếm chém bay đầu một xác sống. Nhưng xác sống mất đầu này lại đứng dậy, đấm qua, hất bay Diệp Thành.
“Chả tránh mọi người đều nói bảo vật của Thanh Vân Tông không dễ lấy, không ngờ mới vừa vào điện đã gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy rồi. Cậu chủ nhà họ Phong cũng cắn răng, tản phát ra linh khí, không ngừng làm bay những xác sống bên cạnh anh ta.
“Còn không phải là do các người hại sao?” Diệp Thành tức giận nói.
“Bây giờ không phải là lúc để nói những cách này, chúng ta vẫn nên cố gắng toàn lực chống lại kẻ thù đi. Cậu chủ nhà họ Phong thở dài nói. Cậu chủ nhà họ Phong không hổ là cao thủ xếp thứ hai Bảng Anh Hùng, thân ảnh của anh ta như gió, không ngừng bay qua bay lại trong đống xác sống, tích khí hình thành một cơn bão, hất tung một số lượng lớn xác sống thành từng mảnh.
Cậu chủ nhà họ Tào cũng thể hiện bản lĩnh, toàn thân tràn đầy hắc khí, có một con rồng đen bay lượn xung quanh, nó đi qua nơi nào thì xác sống nơi đó đều bị tan xương.
Tuy nhiên mặc dù bọn họ dũng mãnh, nhưng những xác sống đó không ngừng sống lại, trong âm khí cũng không ngừng có những xác sống mới xuất hiện, cục thế càng ngày càng nguy hiểm.
Đứng trong đám người Tân Trạm nhíu mày, anh đánh bay mấy đầu xác sống, quan sát kỹ lưỡng, cảm thấy hình như những xác sống này không có ý chí tự chủ.
“Nếu như không phải tự chủ tấn công, vậy thì chính là có thứ đồ gì đó đang thao túng nó. Tân Trạm lập tức vận dụng mắt Thiên Minh, nhìn về phía những xác sống này.
Lập tức, Tân Trạm phát hiện điều không bình thường.
Trên người những xác sống này tràn đầy tử khí, căn bản không có sống lại, hơn nữa trên người mỗi xác sống đểi có một mảnh âm khí, luôn kéo thẳng ra phía xa.
Dường như bên ngoài có một đôi tay vô hình, đang ở trong không trung thao túng bọn họ vậy.
Tần Trạm lập tức hiểu ra, muốn phá giải cục diện bây giờ, thì nhất định phải đi đến đó, làm rõ xem rốt cuộc là thứ gì đang âm thầm gây chuyện.
“Diệp Thành, Việt Ban, Uyên giúp đánh trận”
Tần Trạm hét lớn một tiếng, rồi lao về phương hướng đó.
“Thằng nhóc kia đi làm gì vậy?”
Cậu chủ nhà họ Phong và những người khác thấy Tần Trạm chạy đến nơi có nhiều xác sống nhất thì cũng kinh ngạc.
“Đừng quan tâm đến anh ta, anh ta mang những xác sống đó đi chỗ khác thì càng có lợi hơn với chúng ta.” Cậu chủ nhà họ Tào hừ lạnh một tiếng.
Tần Trạm dẫn đầu, nhất thời thu hút một số lượng lớn xác sống tấn công.
Diệp Thành, Tô Uyên và Lạc Việt Ban đều đi theo sau, bốn người bọn họ đứng bốn góc, âm thầm phối hợp. Bọn họ không ngừng sử dụng các thủ đoạn khác nhau, đáng bay những xác sống cản đường. Mấy người một đường chém giết lao đến, giống như một mũi tên vậy, trực tiếp đâm thẳng vào vị trí trung tâm của đám xác sống.
“Chính là ở bên đó.”
Tần Trạm đột nhiên nhìn về một nơi cách đó không xa, lại vận dụng mắt Thiên Minh, tất cả các âm khí đang tập trung đều dẫn đến nơi này.
Mà sâu trong đại điện, trên mặt đất có mất đốm sáng.
“Đó là cái gì?” Diệp Thành hỏi.
“Chắc là trung tâm của trận pháp, chỉ cần phá hoại trung tâm của nó, thì những xác sống này sẽ mất khống chế.” Tần Trạm nói.
“Có điều xung quanh nó có nhiều xác sống rồi.” Tần Trạm nhíu mày, càng lao về phía này, tu vi của xác sống càng cao, bây giờ bên cạnh bọn họ, dường như đều là cường giả hóa cảnh.
“Bây giờ không thể quay lại được nữa, bọn tôi đưa anh qua.” Lạc Việt Ban hét lớn.
Anh ta cười dài một tiếng, bay lên chém một đạo. Trường đao trong tay tuôn ra vô số lưỡi đao. Nhất thờ dọn dẹp sạch sẽ những xác sống xung quanh.
Trong tay Tô Uyên cầm song kiếm Hàn Sương, hàn khí dày đặc không ngừng lướt qua. khiến một số xác sống khác đóng băng lại.
“Tránh ra cho tôi.”
Hai cánh tay của Diệp Thành tràn đầy linh lực, đấm mạnh một cái, chưởng ấn bay qua, thổi bay hết tất cả những xác sống trên đường đi.