Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 798: Lựa chọn của Trịnh Măc



Lúc ấy Tần Trạm vừa mới vào cảnh giới, Trịnh Mặc làm tôi tớ âm thầm bảo vệ anh, cũng có chút hữu dụng, nhưng thuận theo việc tu vi của Tân Trạm tăng lên, Trịnh Mặc với cảnh giới tu vi nhị phẩm, lập tức có vẻ có chút thấp.

Thậm chí tu vi như vậy, ngược lại lại trở thành gánh nặng của Tần Trạm.

“Tôi xin ra mắt Thiếu chủ.

Cảm nhận được hơi thở của Tân Trạm, vẻ mặt Trịnh Mặc kinh cần, anh ta mở cửa nghênh đón “Trịnh Mặc, ông có từng nghĩ tới tương lai của ông hay không?

Đi vào trong phòng, Tân Trạm thản nhiên lên tiếng.

Vẻ mặt của Trịnh Mặc cứng đờ, ông ta cười khổ rồi nói: “Thiếu chủ đây là có ý gì, tôi là tay sai của cậu, tất nhiên cả đời tôi đều vì cậu mà sai đâu đánh đó, nghe theo sự sai khiến của cậu rồi.”

“Nhưng với tu vi bây giờ của tôi, ông cũng không thể giúp gì được cho tôi cả.” Tần Trạm lắc đầu.

“Nếu tôi cho ông một cơ hội giành được tự do một lần nữa, ông có muốn hay không.”

Cơ thể Trịnh Mặc đột nhiên run lên, ông ta ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt hiện lên một tia tinh quang.

“Thiếu chủ, cậu đừng đùa với tôi nữa.” Trịnh Mặc lập tức lắc đầu rồi nói.

“Tôi cũng không hay nói giỡn.”

Tân Trạm nhìn Trịnh Mặc.

“Ngày mười lăm tháng này, đại hội người tài Vẫn Đạo Tông, Trịnh Mặc ông hàn là biết, sự kiện lần này là vì bảy thánh khi kia chủ.

Trịnh Mặc gật đầu, ông ta đã từng dốc sức cho nhà họ Hàn nhiều năm, tất nhiên là đã có nghe nói qua một chút.

“Đến lúc đó, sẽ có long tranh hổ đấu, mà người tháng sẽ đi thẳng tới di tích của Cổ Tông môn, tìm kiểm hình dáng của thánh khi. Nơi đó cực kỳ nguy hiểm, nhất định là cửu tử nhất sinh, tôi cần sự giúp đỡ” Anh mat Tân Trạm sáng ngời, anh nhìn chạm chăm vào Trinh Mặc Ý của thiếu chủ là 2 “Gia tăng tu vi, đi với tôi trải qua một trận nguy hiểm, chờ tôi lấy được thánh khí, tôi sẽ trả lại tự do cho ông.” Tần Trạm chậm rãi nói.

Trong lòng Trịnh Mặc đột nhiên run lên.

Người tài cùng với ông chủ ở các nơi ở thế giới ẩn, nơi các trưởng lão tung hoành ngang dọc, với năng lực của mình, quả thật là nguy hiểm đến tột cùng, có thể là một đi không trở lại.

“Đương nhiên, ông cũng có thể lựa chọn ở lại chỗ này, sống quãng đời còn lại, tôi sẽ không bắt buộc ông đi chịu chết đâu.” Tần Trạm nói.

“Tôi giao quyền lựa chọn cho ông. Trước ngày mai, cho tôi câu trả lời.

Tần Trạm nói xong thì rời khỏi đây.

Trịnh Mặc ở lại ngơ ngẩn tại chỗ, đôi mắt ông ta đỏ bừng, suy tư bất định.

Sở dĩ Tân Trạm làm như vậy, cũng không phải là bắn tên không đích.

Nó ẩn của Trịnh Mặc có chút đặc thù là nô ấn hình bảo hộ mà mẹ để lại. Dựa vào hiệu quả đặc thù của nó ẩn, Trịnh Mặc có thể che dấu hơi thở, ẩn nấp vào trong hư không, có thể xuất hiện bảo vệ lần Tram khi anh cần.

Nhưng bên cạnh đó, Trịnh Mặc cũng có được năng lực tự chủ nhất định, cũng không phải là hoàn toàn biến thành kẻ đầy tớ ngu si.

Đây cũng là một loại nô ấn thông dụng của thánh tử gia phó của tám đại gia tộc này.

Đây có nghĩa là, phần nhiều chuyện là Diệp Thành, Lạc Việt Ban thậm chí là Âm Thuần không làm được, Trịnh Mặc có thể làm được.

Cho nên Tần Trạm cần Trịnh Mặc hoàn toàn tự nguyện, mà không phải là bị bức ép. Nếu không thì chẳng thà là không cần Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Trạm kết thúc tu luyện, anh mở mắt ra, phất phất tay áo Gió lốc quét qua, cửa lớn rộng mở.

Trịnh Mặc đứng ở trước cửa, khuôn mặt ông ta có chút tiều tụy, dường như là một đêm không ngủ, nhưng đôi mặt lại bắt đầu tuống ra hào quang, sắc bén dị thường.

Sau khi ông ta bị Châu Cẩm ẩn nô ấn xuống thì đây vẫn là lần đầu tiên Tân Trạm nhìn thấy Trịnh Mặc như thế Dường như ông ta đã khôi phục lại như năm đó, một Trịnh Mặc có tâm chỉ mạnh mẽ bừng bừng tranh đoạt địa vị gia tộc ở thế giới ân với ông cụ Khương kia.

Tân Trạm nhìn chăm chăm vào Trinh Mặc anh cũng rất to mỏ rang Trịnh Mạc sẽ lựa chọn như thế nào.

“Thiếu chủ, cậu nói lời phải giữ lấy lời, chỉ cần tối đi cùng cậu tới Cổ Tông môn bên kia thì cậu sẽ trả lại tự do cho tôi.” Trịnh Mặc nhìn Tần Trạm, ông ta nghiêm túc nói.

“Chỉ cần ông toàn tâm toàn ý phối hợp với tôi, nếu như tôi vi phạm lời thề, Tần Trạm tôi sẽ bị thiên lôi đánh.”

Hai tay Tân Trạm chỉ lên trời, trực tiếp phát ra lời thể, một đạo khí tức thiên đạo đột nhiên dũng mãnh đánh vào trong cơ thể Tần Trạm, hình thành những dấu vết vô hình.

Khuôn mặt Trịnh Mặc đỏ lên, không nghĩ tới Tân Trạm lại dứt khoát rõ ràng như thế, anh không có một chút do dự nào cả.

“Trịnh Mặc nguyên ý, xông pha khỏi lửa, nghe theo sai khiến của Thiếu chủ” Trịnh Mặc phất áo choàng một cái, ông ta quy một gối xuống đất, cực kỳ trịnh trọng mà chấp nhận hứa hẹn.

Tân Trạm vừa lòng gật đầu, anh nói: “Trịnh Mặc, hôm nay ông bao nhiêu tuổi rồi “Tôi năm mươi chín.” Trịnh Mặc nói.

Tần Tram âm thầm gật đầu, điều này cũng phù hợp với ấn tượng của anh.

Trịnh Mặc có thể nói là một thế hệ kiểu hùng, ông thân là ông chủ gia tộc ngoại giới, tình hình bên trong việc đối đầu với nhà họ Khương hùng hậu của thế giới, thế nhưng cuối cùng cũng suýt chút nữa khiến cho nhà họ Khương mất đi vị trí ở thế giới ẩn. Tuy trong đó có nhà họ Hàn âm thầm trợ giúp, nhưng đây cũng đã thể hiện ra năng lực của ông ta rồi.

Hơn nữa ở tuổi này, người không phải thế giới ẩn, có thể tu luyện được đến cảnh giới nhị phẩm, lại cực kỳ hiếm có.

“Đây là quả Thanh Vân, ông ăn nó đi.”

Tần Trạm lấy một linh quả Thanh Vân ra, giao cho Trịnh Mặc.

“Linh khí thật là mạnh. Trịnh Mặc nhìn bên trong linh quả, nhìn dòng linh khí cuồn cuộn lưu chuyển kia, ông cũng không chút do dự mà nuốt một ngụm vào.

Sau đó, ông ta khoanh chân ngôi yên, mặc cho khí tức của quả Thanh Vân nở rộ Một hội lâu sau, Trịnh Mặc mở mắt ra, gương mặt ông ta hiện lên vẻ vui mừng.

Linh quả của Tân Tram, đến tột cùng là thứ bảo vật gì chứ, thế mà ông lại đã đột phá được một chút tới cảnh giới tam phẩm.

Ông có cảm thấy chướng bụng hay không?” Tần Trạm nói “Có một chút, nhưng cũng không nghiêm trọng.

Trịnh Mặc không rõ đầu đuổi, ông ta cảm thụ một trận rồi sau đó mới nói. Tân Trạm lại lấy ra một quả Thanh Vân đưa cho Trịnh Mặc.

“Thiếu chủ, vật này quá quý giá. Tôi…” Sắc mặt Trịnh Mặc đỏ lên, ông ta có chút không biết phải làm sao.

“Nếu như ông đã lựa chọn đi mạo hiểm cùng với tôi, vậy thì đây là phần thưởng mà ông nên có.” Tần Trạm cười nói.

Trịnh Mặc lộ ra vẻ hiểu ra, ông ta có chút kích động, cảm thấy mình đã thành công rồi Tần Trạm cũng không phải là một người vô tình, anh không để cho ông ta làm vật hi sinh chịu chết, hơn nữa còn làm cho ông ta tăng thực lực lên Cách làm có tình có nghĩa của Tân Trạm khiến cho Trịnh Mặc có chút hổ thẹn, lúc ấy vì sao mà ông ta lại hồ đồ, lựa chọn đối địch với Tân Trạm kia chứ Nghĩ thông suốt điểm này, Trịnh Mặc không hề do dự, ông nuốt quả Thanh Vân vào. Lần này, tu vi của Trịnh Mặc trực tiếp tăng lên tới canh giới tử phẩm Thiếu chủ, tôi cam thay linh khi trong cơ thể tran đây, không nuốt nổi nữa rồi” lần này Trịnh Mặc cười khó rồi nói Tân Trạm gật đầu, thật ra có thể nuốt vào bao nhiêu quả Thanh Vân, cũng đại biểu cho tiềm lực thiên phú của một người. Trịnh Mặc có thể nuốt liên tục hai quả, chứng tỏ rằng ông ta có thể có được tu vi như ngày hôm nay là đều dựa vào sự cố gắng của chính mình.

“Ông sửa sang lại trạng thái cơ thể một chút, buổi chiều đi với tôi một chuyến xa nhà. Tân Trạm thở sâu một hơi, bây giờ đã là lúc đến Vạn Luyện Tông rồi.

Cùng lúc đó, một Tông môn nào đó ở Nam Bộ Việt Nam.

Một thanh niên mặc áo xanh, vẻ mặt tràn đầy ôn hòa, đang truyền đạo cho phần đông võ giả ở dưới dài.

Cho dù Tông môn này có cũ nát, tiếng ve có khó chịu phiền não, nhưng người thanh niên vẫn không để ý chút nào, vẻ mặt anh ta vẫn luôn khiêm tổn hòa nhã.

“Mọi người, hôm nay cứ giảng đến đây thôi.”

Cảm nhận được cái gì đó, đôi mắt Hàn Vô Song hiện lên một tia sac lạnh không thể phát hiện ra, sau đó anh ta nở một nụ cười, chấp tay với các võ giả ở phía dưới.

Anh Song là nhân vật lớn như vậy, chấp nhận truyền đạo cho mấy nhân vật nhỏ như chúng tôi học nghề, thật đúng là người tốt.”

” Anh Song trong truyền thuyết là công tử khiêm tốn đứng đầu ở thế giới ẩn, danh bất hư truyền.” Một nhóm võ giả khen ngợi.

Hàn Vô Song cười rồi rời đi, đi đến trên một ngọn núi hoang vu vắng vẻ.

Sau đó sắc mặt anh ta dần dần trở nên lạnh lễo, anh ta nhìn vào hư không ở sau lưng rồi lớn tiếng gọi: “Lén lút gì đó, còn không cút ra đây cho tôi.”

“Ha ha, đều nói anh Song khí độ vô song, không nghĩ tới nói lý ra, tính tình lại còn nóng nảy như thế.”

Hư không chấn động một cái, một người mặc áo bào màu đen chậm rãi đi ra, mang theo giọng điệu chế nhạo mà nói.

Đối phó với hạng người úp úp mở mở như các người, lẽ nào còn cần phải khách khí nữa sao?” Hàn Vô Song cười lạnh một tiếng.