Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 99



Nhưng ý tưởng này chỉ lướt qua trong giây lát, loại chuyện độc ác này anh không làm được. Nhưng mà mấy môn phái như Huyền Mình phủ nếu cướp sạch một lượt thì cũng tốt..

Ngày tiếp theo, khi Tần Trạm vừa mới rời giường thì đã nhận được điện thoại của Trì Minh Tường. Trong điện thoại anh ta liên tiếp chúc mừng, còn nhiệt tình mời Tần Trạm cùng đi du ngoạn với mình, tư thái vô cùng khiêm tốn. Tân Trạm tính toán một chút thì thấy bây giờ cũng không có chuyện gì gấp gáp phải làm nên cũng đồng ý.

Rất nhanh Trì Minh Tường đã lái xe tới trước cửa nhà họ Tô đón Tần Trạm. “Đại ca!” Trì Minh Tường một bộ dạng tươi cười vẫy tay. Sau đó lại lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đưa cho Tân Trạm nói: “Đây là ba em đưa cho anh, bảo là hạ lễ.”

Tân Trạm vuốt vuốt tấm thẻ ngân hàng, đánh giá Trì Minh Tường nói: “Có phải có việc muốn nhờ vả tôi hay không?”

Trì Minh Tường sửng sốt, vội vàng lắc đầu nói: “Không… không có.”

Tân Trạm trêu ghẹo nói: “Không có thật không? Nhân cơ hội này nói ra anh đây có thể suy xét, cơ hội chỉ đến một lần thôi đấy?”

Trì Minh Tường xấu hổ gãi đầu nói: “Thật tình chuyện gì cũng không gạt được anh… Thực ra có một việc muốn nhờ anh giúp, nhưng không biết anh có đồng ý hay không.” “Nói đi.” Tân Trạm dựa vào xe hỏi.

Trì Minh Tường giải thích nói: “Anh cũng biết ngày trước nhà em làm ăn kiểu gì đấy. Mấy năm nay vẫn luôn cố gắng chuyển mình, chuyện làm ăn đàng hoàng nào cũng thăm dò cả rồi. Trong tỉnh thành mấy chỗ vui chơi cũng chỉ quanh đi quẩn lại vài cái như thế, mấy đám con nhà giàu cũng chơi chán rồi. Ba em mới nghĩ ra mở một trường đổ thạch. Nếu mà thành công thì sẽ trở thành trường đổ thạch đầu tiên ở tỉnh thành.”

Tần Trạm gật đầu nói: “Nói tiếp đi.” “Mới đây ba em mới từ biên giới Vân Châu mua một đám đá về, hôm nay là ngày nghiệm hàng” Trì Minh Tường nói. “Để tôi giúp kiểm hàng?” Tân Trạm giật mình, mặc dù những cục đá này anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu nhưng mà bản lĩnh này anh cũng chưa từng bộc lộ ra ngoài. “Không, không phải thế, ba em đã mời đại sự giúp kiểm hàng rồi. Mời anh đến là do sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Có anh ở đấy thì cũng sẽ an toàn hơn một chút.” Trì Minh Tường vội vàng xua tay nói. Tần Trạm trầm mặc một lát, mấy người làm ăn kiểu này hầu hết thân phận đều không sạch sẽ gì cho cam, giết người cướp của cũng từng làm ra hết rồi. Thế nên với thân phận của cha Trì Minh

Tường, Trì Hoành Thịnh thì sẽ càng phải cẩn thận. “Được, nhưng tôi có điều kiện” Tân Trạm nháy mắt nói. “Ba em nói, chỉ cần anh đáp ứng thì điều kiện gì cũng được” Trì Minh Tường vỗ ngực nói.

Tần Trạm nhắm hờ hai mắt nói: “Tôi muốn một nửa cổ phần của trường đổ thạch.”

Mới vừa còn tươi cười đầy mặt, vừa nghe được lời của Tân Trạm thì Trì Minh Tường đã xanh mét mặt mày. “Cái này em không làm chủ được.” Trì Minh Tường vò đầu bắt tai vô cùng bối rối nói.

Tần Trạm cười: “Không sao, cậu hỏi ba cậu xem, tôi tin ba cậu sẽ làm ra lựa chọn đúng đắn” Trì Minh Tường nghe vậy thì như tìm được cọng rơm cứu mạng, lập tức gật đầu nói: “Vậy để em gọi hỏi ba đã.” Sau khi nối máy với cha, Trì Minh Tường nói hết sự thật cho Trì Hoành Thịnh rồi thấp giọng nói: “Ba, điều kiện như vậy có hơi cao không ạ?”

Trì Hoành Thịnh nghe xong thì không nhịn được chửi ầm lên: “Cái đồ ngu xuẩn, bình thường đã bảo mày theo tao học cách kinh doanh thì không chịu, suốt ngày chỉ biết lêu lổng.”

Tự dưng bị màng khiến Trì Minh Tường không hiểu gì mà đờ người ra. Chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Trì Hoành Thịnh nói tiếp: “Muốn làm đổ thạch thì phần lớn phải tiếp xúc với đám người ngư long hỗn tạp, tao còn đang ước có người đồng ý che chở chúng ta. Bây giờ Tân Trạm tới cửa nói muốn làm chủ tao còn mừng không để đâu cho hết ấy. Nếu Tần Trạm làm chủ ở đây thì làm sao có ai dám quậy ở chỗ chúng ta nữa? Mau đồng ý với cậu ấy đi.”

Trì Minh Tường ngoan ngoãn gật đầu nói: “Ba, con hiểu rồi.” Sau khi cúp điện thoại, Trì Minh Tường cười hì hì nói với Tần Trạm: “Đại ca, ba em đồng ý rồi.”

Tân Trạm gật đầu, trong lòng không khỏi vui vẻ. Hôm qua sau khi nghe Phùng Minh Thần nói thì Tần Trạm mới nảy ra ý tưởng này. Quả nhiên, mấy kẻ có tiền đều muốn lôi kéo quan hệ với người trong giới võ đạo.

Đối với Tần Trạm mà nói thì tiền tài chỉ là vật ngoài thân, không đáng nhắc tới nhưng mà anh làm như vậy tất cả đều là vì nhà họ Tô ở Thủ Đô.

Ở đây dẫu sao cũng là thế kỷ 21, chỉ dựa vào vũ lực thì tuyệt đối không thể lật đổ tận gốc con quái vật khổng lồ này. Mà các mối quan hệ ở Thủ Đô thì rắc rối khó gỡ, người bên ngoài không có cách nào chen chân.

Vì thế cho nên Tân Trạm chỉ có thể nhắm tới những thành thị khác, dùng những thứ này để đối kháng với nhà họ Tô.

Sau khi xe chạy tới vùng ngoại thành thì thấy Trì Hoành Thịnh đã mua mấy trăm mẫu đất ở đây chỉ để tháo dỡ hàng hoá. Vừa vào cửa, Trì Minh Tường đã hỗ to với một người đàn ông trung niên cao lớn. “Ba!”

Hình tượng của Trì Hoành Thịnh và Kiếm Hổ cũng có bảy tám phần giống nhau, đều có đầu trọc, đeo một cái dây xích vàng ròng, bụng bia, không thoát khỏi hình tượng nhà giàu mới nổi. “Cậu Tân, nghe danh đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp cậu.” Trì Hoành Thịnh bước nhanh tới, thân thiết bắt tay cùng Tân Trạm.

Tân Trạm hơi gật đầu, nói: “Ông Trì, ông đừng khách khí” “Lại đây, chúng ta về phòng ngồi một chút” Trì Hoành Thịnh nhiệt tình mời. Mà ở trong phòng có bốn năm cô nàng dáng vẻ bốc lửa, khiến người khác giật mình chính là mấy cô gái này đều là thư ký của Trì Hoành Thịnh.

Trì Hoành Thịnh ném một xấp tiền lên bàn nói. “Đây là cậu Tần, hầu hạ tốt cậu ấy thì sẽ có thưởng.” Mấy mỹ nữ kia thấy tiền thì sáng mắt lên, nhanh chóng đi tới bám lấy Tần Trạm nói: “Anh trai, mau há miệng ra để em đút nước cho anh nhé.”

Tần Trạm cau mày, hơi phiền chán nói: “Ông Trì, thật ra cũng không cần thế này đâu.”

Trì Hoành Thịnh cười ha ha nói: “Cậu đừng khách khí, đàn ông ai mà không thích mấy thứ này chứ. Tôi hiểu mà.”

Sau đó lại quay về mấy cô gái hô: “Còn không mau chủ động một chút cho tôi?”

Tần Trạm hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Tôi nói không cần, ông không hiểu sao?”

Trì Hoành Thịnh biểu tình cứng đờ, sau đó xấu hổ nói: “Cậu Tần, ngại quá, tôi… tôi lập tức bảo bọn họ rời đi.”

Nói xong Trì Hoành Thịnh không kiên nhẫn xua tay nói với mấy cô gái: “Mau cút đi.”

Sau khi mấy người này rời đi, Trì Hoành Thịnh không khỏi có chút lo lắng, không ngừng xoa tay, cũng không biết phải nói cái gì bây giờ. Lúc này có một ông già tóc trắng từ ngoài cửa bước vào.

Trì Hoành Thịnh lập tức đứng dậy nói: “Ông Phong, cuối cùng ông cũng tới. Để tôi giới thiệu một chút, đây là Tần Trạm, cậu Tân.”

Vị Phong đại sư kia rõ ràng là chưa nghe qua tên của Tần Trạm nên cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu chứ không nói gì cả. “Cậu Tần, đây là hội trưởng hiệp hội văn vật tỉnh Tân Châu,

Phong Quan Húc, Phong tiên sinh. Khả năng giám định tuyệt đối đứng đầu Tân Châu.” Trì Hoành Thịnh thổi phồng nói. Tân Trụ đứng dậy, khách khí chào hỏi: “Xin chào, ông Phong.”

Nhưng mà vị Phong đại sư này không hề để ý tới Tần Trạm mà chỉ nhìn Trì Hoành Thịnh nói: “Bọn họ bao giờ mới tới?” “Rất nhanh sẽ tới rồi.” Trì Hoành Thịnh đáp, sau đó ông ta xấu hổ nhìn Tần Trạm, giải thích. “Cậu Tần, cậu đừng để bụng, ông Phong có anh trai làm trên tỉnh, bản thân cũng có vài phần năng lực nên có chút kiêu ngạo”

Tần Trạm gật đầu, không nói gì.

Hơn mười phút sau có mấy chiếc xe tải đi tới. Sau khi xe dừng lại thì có bốn năm người từ trên xe đi xuống, đi đầu là một thanh niên mặc vest, đi giày da bóng lộn.

Vài người đi bên cạnh cậu ta vậy mà đều đạt tới trình độ võ đạo đại sư đỉnh phong, năng lực không hề kém Tất Tiêu Dao và Trần Thiên Tông. “Tổng giám đốc Sa, mời vào phòng.” Trì Hoành Thịnh nhiệt tình nói nhưng lại bị người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Sa kia lạnh lùng ngắt lời: “Không cần đâu, tôi rất bận, mau kiểm hàng đi” “Được.” Trì Hoành Thịnh cũng không nói nhiều, trực tiếp đáp ứng cho người mang hàng hoá xuống. Nhìn sơ qua thì trọng lượng ắt phải lên tới hơn hai mươi, ba mươi tấn.

Những cục đã có phẩm chất không đồng đều, lớn nhỏ không đồng nhất. Trì Hoành Thịnh vò đầu nói: “Trông cũng không khác gì mấy viên đá bình thường a…”

Phong Quan Húc kiêu ngạo nói: “Đối với người ngoài ngành như ông thì đương nhiên là không khác gì nhau. Đi ra đi.” “Vậy làm phiền ngài Phong rồi” Thái độ của Trì Hoành Thịnh cung kính nói.

Phong Quan Húc đi đến mấy hòn đá trước mặt, cầm kính lúp lên cẩn thận nhìn. Mấy chục phút sau Phong Quan Húc cảm thán nói: “Đúng là nguồn hàng cực phẩm, ông Trì, ông đúng là may mắn thật đấy.”

Sắc mặt của Trì Hoành Thịnh vui vẻ, còn xen lẫn chút kích động nói: “Thật không?” “Đương nhiên là thật rồi!” Phong Quan Húc vuốt râu cười. “Những cục đá này có thể gọi là tài nguyên bậc nhất, khối nào khối nấy đều có thể cắt ra bảo thạch. Nếu là tôi tôi còn không nỡ bán đi cơ.”

Trì Hoành Thịnh lập tức vui mừng quá đỗi, nhưng một bên Trì

Minh Tường lại buồn bực nói: “Tại sao mấy viên đá này không giống thứ em nhìn trên TV vậy? Cục nào cục nấy chẳng khác gì mấy cục đá ven đường” “Bởi vì đây đúng là mấy cục đá ven đường mà.” Tân Trạm không nhịn được cười khẩy nói.