Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1010



Chương 1010: Không có dấu hiệu nhập ma

Không ai tin Giang Cung Tuấn còn sống, cũng không ai tin chuyện này là thật.

“Nói đùa gì vậy?”

“Tự do tiến vào núi Bất Chu, ai phát hiện ra thần vật thì là của người đó, người của Thượng Giới ở núi Bất Chu coi như không tồn tại đấy à”

“Đây nhất định là tin tức do người ở Thương Giới truyền ra, bọn họ cảm thấy nhàm chán nên định lừa gạt chúng ta, coi chúng ta trò đùa chăng?”

Rất nhiều người bình luận và theo dõi bài viết.

Sau khi Giang Cung Tuấn đăng bài viết cũng không rời khỏi diễn đàn ngay mà ở lại xem bình. luận của những người khác.

Thấy không có ai tin, anh bèn đưa tay sờ lên mũi rồi đăng thêm một bài viết nữa.

“Tôi là Giang Cung Tuấn của Long quốc, tôi còn sống và đã quay trở lại. Tôi đang ở núi Bất Chu, tôi đã giết mấy chục người của môn phái Tuyệt Vô Quyết và giao đấu với rất nhiều cường giả Thương Giới”.

“Tôi lấy một chọi năm, đánh một trận quyết liệt với Tuyệt Hằng, Phượng Thiên, Thương Chân, Hiên Viên, Hà Tuyết Tùng, kết quả đã hòa nhau và giành được tư cách thương lượng lợi ích cho người Trái Đất”.

Giang Cung Tuấn nói rõ tình huống trên diễn đàn. Bài viết vừa xuất hiện đã gây xôn xao dư luận. Trong vòng năm phút đã có vài trăm người phải hồi bài viết nhưng đa số đều không tin. Giang Cung Tuấn cũng không có việc gì làm nên xem bài viết, thấy không ai tin thì cũng không biết nên làm gì.

Sau đó anh không để ý tới nó nữa, dù sao việc nên làm anh cũng đã làm rồi.

“Mẹ này” Giang Cung Tuấn nhìn Lan Tâm.

Lan Tâm chống cằm ngồi trên tảng đá nhìn Giang Cung Tuấn, nói: “Mặc dù bố con không phải người tốt nhưng con rất tốt.”

“Bố con quả thật không phải người tốt” Giang Cung Tuấn không phủ nhận điều này.

“Có chuyện gì, con nói đi” Lan Tâm nói.

Giang Cung Tuấn nói: “Con nghe ông ngoại và cậu nói, người sử dụng chân khí sau này sẽ hóa ma?”

Lam Tâm gật đầu nói: “Đây đều là do dòng máu phượng hoàng trong cơ thể mẹ tạo ra, tuy nó có thể mang đến cho mẹ sức mạnh cực lớn nhưng khi mẹ sử dụng chân khí máu trong cơ thể sẽ sôi trào khiến đầu óc mất kiểm soát. Sau khi tu luyện Thượng Thanh Quyết tình trạng này xảy ra khá nhiều nhưng hiện tại mẹ có thể miễn cưỡng áp chế ma khí trong cơ thể”

Nghe vậy Giang Cung Tuấn nhíu mày.

Áp chế được sao? Anh không tin. Bởi vì thứ này được đặc biệt tạo ra để nhằm vào sự kiêu ngạo của con người.

Thủ hộ giả đã từng nói hiện tại có thể trấn áp bởi vì thực lực chưa đủ mạnh, khi thực lực càng mạnh thì ma khí trong cơ thể càng ngày càng lớn và khó trấn áp, cuối cùng hoàn toàn nhập ma.

Thủ hộ giả còn nói, nếu như gặp phải người như Sở Vị thì có thể mang đến Tàng Kinh Các để tịnh hóa ma khí.

“Mẹ, tình hình hiện tại của mẹ không ổn lắm. Lúc đầu Sở Vi cũng giống mẹ, nếu cứ tiếp tục như vậy e là tính mạng của mẹ sẽ gặp nguy hiểm.

Con biết một người rất mạnh có thể thanh tẩy ma khí. Sau khi kết thúc chuyện ở núi Bất Chu, con sẽ đưa mẹ đi tịnh hóa ma khí, Sở Vị hiện giờ cũng ở đó” Giang Cung Tuấn nói.

“Ừ” Lan Tâm gật đầu.

Bà tin tưởng tuyệt đối vào Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhất định sẽ không làm hại bà, anh chỉ muốn tốt cho bà.

Giang Cung Tuấn nhìn Lan Tâm cười nói: “Mẹ, cơ thể của mẹ như vậy là vì mẹ là thiên tài thực sự có sức mạnh tinh thần tối cao, người như mẹ trước giờ khó gặp, bất kể tu luyện gì cũng đều rất mạnh, mẹ chính là trụ cột tương lai của mọi người”.

Lan Tâm lập tức bật cười: “Mẹ thực sự tốt như con nói sao?”

“Thật chứ”

Giang Cung Tuấn thành thật nói: “Điều này vô cùng chính xác, chỉ cần có thể uống máu của yêu thú sau khi nhập ma thì đều là thiên tài thực thụ”

“Được rồi, mẹ tin con”

Lan Tâm cũng không tiếp tục tranh luận với Giang Cung Tuấn nữa.

Giang Cung Tuấn và Lan Tâm nói chuyện ở chân núi Bất Chu, bàn bạc kế hoạch cho tương lại, nói về yêu thú và một số âm mưu của kẻ thù.

Ở biệt thự của Đan Thiến, cô đang mặc đồ ngủ từ trong phòng đi ra. Cô không ngủ được nên đi xuống phòng khách ở tầng dưới, lướt diễn đàn võ giả ra để xem mấy ngày nay trên thế giới có sự kiện gì xảy ra hay không.

Vừa vào diễn đàn cô đã thấy hai bài viết của Giang Cung Tuấn.

Sau khi xem nội dung bài viết, tim cô không kiềm được mà đập nhanh hơn.

“Cung Tuấn, anh Cung Tuấn còn sống” Vẻ mặt cô lộ vẻ không dám tin.

Cô cầm điện thoại rồi nhanh chóng chạy vào một gian phòng trên tầng gõ cửa liên tục.

“Chị Vô Song, chị Vô Song ơi”

Cô gọi liên tiếp mấy lần nhưng trong phòng không có người đáp lại, cô đẩy cửa phòng ra và tiến vào trong. Vừa vào phòng cô đã thấy Giang Vô Song đang khoanh chân ngồi trên giường.

Giang Vô Song mặc áo ngủ màu trắng, mái tóc đen dài trên đầu cô ấy dựng thẳng đứng, hai mắt đỏ ngầu vẻ quỷ dị, gân xanh nổi đầy trên mặt như những con giun hung dữ.

Nhìn thấy cảnh này Đan Thiến hét lên theo bản năng, cô muốn chạy trốn. Giang Vô Song phản ứng lại, đột nhiên đứng trước mặt Đan Thiến rồi giơ tay bóp cổ cô.

Giang Vô Song đột nhiên tỉnh lại, hai mắt trở lại bình thường, nước da cũng hồng hào như cũ, cô ấy lập tức buông Đan Thiến ra hỏi: “Thiến Thiến, em sao vậy?”

Đan Thiến nhìn Giang Vô Song đúng lúc cô đã tỉnh táo lại.

Tim cô vẫn đang đánh như trống: “Chị Vô Song, vừa rồi chị thật đáng sợ”

“Thật sao?” Vẻ mặt Giang Vô Song vô cùng nghi hoặc.

Cô chỉ nhớ bản thân mình đang tu luyện, cô hoàn toàn không biết vừa xảy ra chuyện gì.

Ba năm trước sau khi xảy ra chuyện ở Di Hoa Cung, Giang Vô Song trở về nước ở cùng Đan Thiến và Y Đình Thi.

“Đúng vậy, Chị Vô Song, có phải chị luyện công bị tẩu hỏa nhập ma rồi không?” Đan Thiến sợi hãi nhìn Giang Vô Song.

Giang Vô Song khẽ lắc đầu: “Chị cũng không biết, chị chỉ biết công lực của chị cao hơn, có đôi khi không khống chế nổi những dục vọng trong cơ thể, hơn nữa mỗi lần vận công trong cơ thể sẽ xuất hiện một năng lượng kỳ quái, đôi khi chị bị chính nó khống chế”

“Sao lại như thế?” Đan Thiến kinh ngạc hỏi.

Giang Vô Song không nói nhiều, khẽ lắc đầu nói: “Được rồi, không sao đâu. Sau này chị sẽ cẩn thận. Muộn như này rồi em tìm chị có việc gì không?”

Đan Thiến lấy điện thoại di động ra đưa cho Giang Vô Song.

“Chị xem, tối hôm nay có một người xuất hiện trên diễn đàn võ giả tự xưng là Giang Cung Tuần”

Nghe tên Giang Cung Tuấn, cơ thể Giang Vô Song run lên. Tay cô run rẩy cầm lấy điện thoại nhìn bài viết của Giang Cung Tuấn.

“Là anh ấy, thực sự là anh ấy sao?” Giang Vô Song khó có thể tin được.

Bởi vì ba năm trước toàn bộ Di Hoa Cung đều bị san bằng, Di Hoa cũng đã sụp đổ, sau đó có rất nhiều người cùng tìm kiếm nhưng không thể tìm được Giang Cung Tuấn.

Trong lòng cô, Giang Cung Tuấn đã chết từ lâu rồi.

Giang Cung Tuấn chỉ còn là hồi ức.

Hiện tại xuất hiện bài viết của Giang Cung Tuấn khiến cô rất sợ hãi, vừa mừng rỡ và vô cùng kích động.

“Chị Vô Song, chị nói xem đây thực sự là anh Cung Tuấn sao?” Đan Thiến hỏi.

Giang Vô Song đưa di động trả lại cho cô nói: “Mặc kệ bài viết có phải thật hay không, chị phải đến núi Bất Chu xem thử”

Nói xong cô xoay người trở về phòng thay áo ngủ rồi rời đi trong đêm đến núi Bất Chu.