Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1044



Chương 1044: Tứ Quý kiểm thuật

Trong mắt Hoang Hồng Hà, việc thắng thua của Thần Bảo Lang không còn quan trọng nữa. Nếu Thần Bảo Lang thắng, toàn thành phố sẽ bị tiêu diệt, tất nhiên điều này sẽ dẫn đến sự phản kháng của võ giả địa cầu, đây sẽ là cơ hội tốt để diệt sạch bọn cường giả đó.

Nếu Thần Bảo Lang thua, anh ta sẽ đích thân ra tay giết Giang Cung Tuấn để báo thù cho Thần Bảo Lang, việc này cũng sẽ khiến bọn địa cầu tức giận.

Tại đỉnh núi.

Giang Cung Tuấn đứng ở trên một khối đá to, anh mặc một bộ trường bào màu trắng, vác thanh trường kiếm trên lưng. Bởi vì trong thời gian dài tập luyện anh vẫn chưa kịp sửa soạn bản thân nên tóc anh có vẻ hơi dài.

Anh của bây giờ trông giống như một kiếm khách thời cổ đại, toàn thân anh toát lên khí chất người chuyên đi hành hiệp trượng nghĩa.

Anh nhìn Thần Bảo Lang với vẻ mặt điềm tĩnh, thản nhiên nói: “Thần Bảo Lang, xuất chiêu đi!”

“Nếu cậu muốn chết như vậy, tôi sẽ thực hiện giúp cậu!” Hắn ta nói với vẻ mặt lạnh lùng Lúc này hắn ta bắt đầu vận chân khí, chân khí lưu chuyển trong cơ thể, toàn thân bộc phát ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ. Cỗ khí tức này tác động đến không gian xung quanh, tạo ra từ trường vô hình, khiến cho những chiếc lá khô trên mặt đất bay lượn trên không di chuyển theo chuyển động của hắn ta.

Từng đợt LÁ vụt đến, tốc độ rất nhanh, vô số chiếc lá tựa như những ám khí cùng hướng về phía Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn vẫn đứng đấy, bất động tựa như núi, mặc kệ chúng tấn công.

Những chiếc lá này mặc dù uy lực rất mạnh có thể giết cường giả Thần Thông Cảnh chỉ trong nháy mắt, thế nhưng đòn tấn công ấy không hề gây thương tổn đến anh, chỉ tạo ra những vết xước nhỏ nhoi mà thôi. Xet! Thần Bảo Lang đột nhiên rút kiếm, là một thanh trường kiểm màu trắng, rất sắc bén mang theo ánh sáng chói mắt.

Thanh trường kiểm trong tay hắn ta cố nhắm đến những chỗ hiểm trên người của Giang Cung Tuấn, ra tay rất dứt khoát. Vì nhiều người xung quanh đang xem nên hắn ta muốn trong thời gian ngắn có thể đánh bại Giang Cung Tuấn, thậm chí là giết chết luôn.

Giang Cung Tuấn cũng nhấc kiếm lên. Trong thời gian anh tu luyện, anh đã dung hợp được tất cả thuật kiếm rồi nên có thể nói kiểm thuật của anh bây giờ rất điêu luyện.

Nếu tốc độ di chuyển của Thần Bảo Lang đã nhanh thì đường kiểm của hắn ta còn nhanh hơn thế. Cho dù đã đạt đến cảnh giới cao nhất thì cũng khó lòng đỡ được nhát kiếm này của hắn.

Một kiếm vừa xuất, liền biến hóa ra mấy chục đạo kiểm khác nhằm thẳng đến Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nắm lấy thanh đệ nhất Long kiếm, nét mặt điềm đạm, thân thể nhanh nhẹn, lùi về sau mấy trăm mét, kiếm trong tay quét ngang, một đạo kiếm khí biến hóa ra nghênh đón mười đạo kiểm đang tới. Kiếm khí của Thần Bảo Lang chỉ trong chốc lát bị chắn ngang.

Có điều đây mới chỉ là màn mở đầu.

Kiếm của Thần Bảo Lang đã đâm tới, cách Giang Cung Tuấn chỉ có một mét, một chút nữa chỉ sợ đâm trúng Giang Cung Tuấn rồi. Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Cung Tuấn nhấc kiếm lên, thanh đệ nhất Long kiếm chặn ngang mũi kiếm sắc nhọn của Thần Bảo Lang.

Keng!

Hai thanh kiểm đánh vào nhau tạo ra tia lửa đỏ chói.

Giang Cung Tuấn cảm nhận được lực lượng đáng sợ như đợt sóng thần cố bức ép anh, cơ thể anh như bị sóng dữ bóp nát, không ngừng lùi lại, cách xa vài trăm mét mới tránh được cỗ lực đạo đáng sợ này.

Tảng đá to dưới chân anh bị đánh vỡ nát, ngọn núi này cũng xuất hiện nhiều vết nứt.

Người xem náo nhiệt xung quanh dãy núi không ngừng lùi ra sau, Giang Cung Tuấn sầm mặt lại.

Anh cho rằng chính mình đã không ngừng áp chế chân khí, còn lợi dụng ngọn lửa thần kỳ để tôi luyện chân khí. Cho rằng thực lực của bản thân chắc chắn có thể phá vỡ được cảnh giới cao nhất, thế nhưng lại không nghĩ tới Thần Bảo Lang có thể mạnh đến thể, lại có thể đẩy lui anh cả trăm mét. Trong lòng Thần Bảo Lang cũng kinh ngạc. Hai năm trước tại Tiên phủ, một chiêu của hắn Giang Cung Tuấn cũng không thể đánh lại. Hai năm sau, hắn ta lại lần nữa phá vỡ và đạt đến cảnh giới thứ hai. Thế mà Giang Cung Tuấn vẫn có thể đánh trả được đòn tấn công của hắn. Chỉ bị đẩy lùi, máy may chẳng tổn thương gì cả.

Vẻ mặt hắn ta trầm thấp đáng sợ: “Thằng nhóc này thực lực tăng lên không ít nhỉ?

Thực lực của Giang Cung Tuấn làm cho hắn kinh hãi.

Càng như vậy, sát ý giết Giang Cung Tuấn càng mãnh liệt, dù cho Giang Cung Tuấn mạnh đến đâu, dù muốn cải mệnh như thế nào thì chỉ có một con đường đi duy nhất đó là đường chết.

Xung quanh núi tụ tập các võ giả đến từ dị giới và địa cầu. Trận giao chiến giữa Thần Bảo Lang và Giang Cung Tuấn gây ra bàn tản ồn ào.

“Này, Giang Cung Tuấn mạnh như vậy ư?”

“Tôi vốn cho rằng, chiêu này của Thần Bảo Lang có thể giết chết hắn ta rồi chứ, không ngờ hắn có thể đỡ được đòn tấn công của Thần Bảo Lang, chỉ bị đẩy lùi mà không hề bị thương gì?

Nhưng đây là Thần Bảo Lang mà, người đã bức phá đến cảnh giới thứ hai đó”

Không ít võ giả dị giới kinh hộ.

Mà Bách Hiểu Sinh nhìn thấy Giang Thần có thể đón lấy đòn công kích của Thần Bảo Lang, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, lầm bầm nói: “Thằng nhóc này, tốc độ phát triển quá nhanh, mới bao nhiêu năm, liền có thể đấu một trận với cường giả cấp cao rồi. Nhìn lại tôi hai ngàn năm nay tu luyện tới kiểu thất bại gì rồi!”.

Thực ra cũng không phải do Bách Hiểu Sinh tu luyện chậm. Chỉ tại trước đây linh khí vẫn chưa khôi phục, linh khí trời đất cũng rất ít ỏi, rất khó khăn cho việc tu luyện. Bây giờ linh khí dần dần khôi phục rồi, trong trời đất cũng sinh ra nhiều bảo bối, giúp đẩy nhanh tốc độ tu luyện cho võ giả.

Bên trong núi.

Sau khi Giang Cung Tuấn đánh tan được lực đạo của kiếm Thần Bảo Lang, anh nhìn thấy nét mặt trầm thấp phía xa của hắn ta, miệng anh nhếch lên mang ý cười nhạt.

Cảnh giới thứ hai cũng chỉ có vậy thôi.”

Giang Cung Tuấn phần nào cũng nắm được thực lực của Thần Bảo Lang, với sức mạnh này căn bản không thể đả thương anh, huống chi là giết.

Trận đấu này anh thắng chắc rồi.

“Chết tiệt!” Bị khiêu khích như thế làm Thần Bảo Lang nổi giận rồi.

Cơ thể hắn ta trong nháy mắt bay lên giữa không trung mấy chục mét: “Tiếp kiếm đi!”

Thần Bảo Lang giơ cao thanh trường kiếm trong tay, thân thể hắn ta thoát ra cỗ lực lượng kỳ quái, làm cho lực lượng xung quanh khu vực này tập hợp lại một chỗ, tạo thành thanh kiếm trong tay hắn.

Thời khắc này bỗng xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ. Bên trong thanh kiếm của Thần Bảo Lang trong phút chốc có thể thấy được cảnh tượng vạn vật đang khôi phục, hoa cỏ đua nở khắp nơi.

“Đây, đây là Tứ Quý kiếm thuật sao?” Một vài võ giả từ Thương giới cả kinh hô lên.

“Tuyệt học Tứ Quý kiếm thuật của đệ nhất cường giả Thương giới Hạc Chân Nhân”

“Giang Cung Tuấn chết chắc rồi!”

Thần Bảo Lang thi triển ra kiếm thuật đáng sợ rồi. Lúc này, cỗ khí tức toát ra trên người hắn ta quá mức to lớn, vượt qua cảnh giới của bản thân.

Cơ thể vụt đến, lần nữa xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn.

Thanh trường kiểm trong tay hắn ta ở nơi cao nhất chém tới kịch liệt. Một đường kiểm đi ra, cánh hoa hóa thành vô số kiếm khí, trong khoảnh khắc, trăm cảnh hoa hiện ra, là hoa cũng là kiếm, mỗi một cánh hóa là mỗi một kiểm khí, ẩn chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ.

Vô số cánh hoa, kiếm khí dung hợp lại với nhau hình thành nên đường kiến kinh thiên kinh địa.

Giang Cung Tuấn cảm nhận được áp lực. Tức khắc, anh nâng thanh thanh đệ nhất Long kiếm, thúc đẩy toàn bộ sức mạnh truyền vào bên trong thanh kiếm, đệ nhất Long kiếm liền toát lên ánh sáng màu vàng.

Anh giơ kiếm lên chống đỡ, lập tức, chân khí tụ lại thành kiểm khí, tiếp lấy đường kiểm kinh thiên kinh địa của Thần Bảo Lang.

Đoàng! Hai lực kiếm khí va vào nhau, trong nháy mắt hư không nổ tung. Trận nổ đã tạo nên âm vang cực đáng sợ, ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh, cá ngọn núi trong khoảnh khắc đã bị hủy diệt.

Mà Giang Thần cũng bị sức mạnh đáng sợ này đánh bay, một cỗ lực lượng mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể xé toạc cơ thể anh. Thân thể anh có dấu hiệu tê liệt, nhưng vào thời điểm mấu chốt, trong cơ thể anh xuất hiện ma khí cực lớn. Ma khí lưu chuyển toàn thân, trong nháy mắt mọi vết thương đều được hồi phục lại.

Đoàng!

Lực công kích vô cùng đáng sợ, thân thể của anh rơi trên mặt đất, lập tức đất trời rung chuyển, núi non nứt đổ, các tảng đá lớn liên tục lăn xuống, tựa như ngày tận thế đã đến.