Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1162



Chương 1162: Chân tướng

Về phần chân tướng rốt cuộc như thế nào, hiện tại Giang Cung Tuấn vẫn không biết.

Anh đi theo sau lưng những người áo đen, tiếp tục tiến về phía trước.

Khu vực này thực vật bị ảnh hưởng bởi ma khí, tất cả đều chết khô.

Dõi mắt nhìn, dãy núi trống không.

Bốn phía yên tĩnh.

Chỉ có tiếng bước chân.

Rất nhanh liền đi tới bên ngoài một khe núi.

Bên ngoài khe núi có trận pháp, trận pháp này rất thần kỳ, lúc anh nhìn thấy người phía trước đi vào, bên trong cơ thể của bọn họ sẽ tỏa ra một ít ma khí, ma khí tiến vào trong trận pháp, vậy là bọn họ có thể dễ dàng bước vào bên trong trận pháp.

Khi đệ tử Thần Viện được đưa vào trong, trận pháp sẽ sáng lên, truyền tới báo động.

“Hóa ra muốn đi vào trận pháp phải cần có ma khí trong cơ thể.”

Giang Cung Tuấn nhìn thấy cảnh này, nhẹ giọng lẩm bẩm trong lòng.

Điểm này anh không sợ hãi chút nào. Bởi vì trong cơ thể anh cũng có ma khí.

Rất nhanh đã đi đến chỗ trận pháp, anh không có do dự chút nào, bước vào trận pháp, giây phút khi tiến vào, trong cơ thể tỏa ra một ít ma khí, anh thành công tiến vào bên trong trận pháp.

Sau khi tiến vào trận pháp, phía trước có một hang đá.

Bên ngoài hang đá, tất cả đều là người mặc áo khoác đen, đeo mặt nạ.

Hang đá có cửa đá, cửa đá đóng kín.

Lúc những người đồ đen này đi tới phía, trước tay đặt lên trên cửa đá, thúc giục ma khí sau khi ma khí tiến vào bên trong cửa đá, cửa đá liền tự động mở ra.

Thấy một màn này, Giang Cung Tuấn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, việc này đối với anh mà nói là không hề gì, anh có thể dễ dàng lẫn vào.

Rất nhanh liền lẫn vào trong hang đá.

Sau khi tiến vào hang đá là một lối đi, lối đi dẫn tới chỗ sâu dưới đất, hai bên lối đi tất cả đều là người mặc quần áo đen.

Nơi này phòng bị rất nghiêm ngặt, ba bước một chòi gác, năm bước một trạm canh.

Hơn nữa Giang Cung Tuấn còn có thể cảm nhận được sức mạnh của những thị vệ này, mỗi một người đều đạt tới nhập thành thất bát giai, thậm chí còn mạnh hơn, muốn cưỡng ép xông vào thật sự khó như lên trời.

“Tạm thời nghỉ ngơi, đổi một đội khác dẫn người đi khắp núi Vạn Thiên tìm bắt thiên tài”

Một người dẫn đầu ra lệnh.

Một số đi theo người mặc quần áo đen rời đi.

Giang Cung Tuấn cũng không biết nên đi chỗ nào, vẫn ở lại cùng đa số người đồ đen phía sau.

Vốn anh muốn đi cùng đệ tử của Thần Viện, nhìn xem những người này bị giam ở nơi nào, nhưng đi tới doanh trại Ma tộc, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu như bị phát hiện, muốn thoát ra khó như lên trời.

Mặc dù trong cơ thể có ma liên, có một tấm lệnh bài.

Nhưng anh cũng không xác định lệnh bài còn có tác dụng hay không.

Nếu nơi này không người nào xem xét lệnh bài, như vậy thân phận của anh một khi lộ ra thì sẽ chết không có chỗ chôn.

Đi theo sau vài người đồ đen, đi sâu vào trong hang đá tới một cung điện dưới đất.

Cung điện rất lớn, có rất nhiều phòng, mỗi một cửa phòng đều có số thứ tự, từng người tiến vào phòng của mình, bắt đầu nghỉ ngơi.

Đi tới nơi này, Giang Cung Tuấn đau đầu.

“Bây giờ đi chỗ nào đây?”

Anh trà trộn tiến vào, không dám vào đại phòng nào đó.

Suy tư một lát sau, anh định rời đi, tìm khắp nơi trong cung điện dưới đất, nhìn xem những người bị bắt đang bị nhốt ở chỗ nào.

Bên ngoài phòng bị nghiêm ngặt nhưng chỗ sâu bên trong không đề phòng chặt chẽ như vậy.

Giang Cung Tuấn chậm rãi tiến về trước, dọc theo đường đi cũng có thể thấy không ít người mặc đồ đen, mang mặt nạ màu đen, những người này không nói chuyện với nhau, chắc là đều đeo mặt nạ, cũng không biết đối phương là ai. Giang Cung Tuấn tùy ý đi đi lại lại.

Rất nhanh liền đi ra khỏi cung điện dưới đất.

Trước mắt anh xuất hiện một lối đi, đứng ở cửa vào, anh có thể cảm nhận được ma khí rất mạnh, cổ ma khí này cho dù là anh cũng cảm thấy chấn động.

Mà vào giờ phút này, cơ thể của anh cũng có động tĩnh.

Các tế bào trong cơ thể nhảy nhót, máu tươi ở lăn lộn.

“Ma khí thật mạnh lại có thể ảnh hưởng cơ thể đến mình.

“Làm gì đó?”

Ngay lúc Giang Cung Tuấn dừng lại, sau lưng truyền đến một tiếng quát lạnh.

Giang Cung Tuấn xoay người nhìn, chỉ thấy một lão nhân đi tới.

Lão nhân mặc áo khoác đen, ông ta không mang mặt nạ, gương mặt đầy nếp nhăn, cặp mắt lõm sâu, tay chống một cây quải trượng màu đen.

“Không mang mặt nạ?”

Giang Cung Tuấn có chút sửng sốt.

Tất cả mọi người đều mang mặt nạ, người này không mang mặt nạ, khẳng định là người phụ trách.

Chẳng qua, đây rốt cuộc là ai, tên gì, gọi là cái gì, Giang Cung Tuấn không biết một chút nào.

Anh cúi đầu xuống, không nói câu nào.

Lão nhân chống quải trượng đi tới, ánh mắt dừng lại ở trên người Giang Cung Tuấn.

Giờ phút này, Giang Cung Tuấn rất khẩn trương, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

“Đại nhân hộ pháp

Giờ phút này, phía xa có một người đang đi tới, một người mặc đồ đen, mang mặt nạ màu đỏ, người này quỳ một chân xuống đất, nói: “Đại nhân hộ pháp, đã bắt không ít, không bắt được thì đều bị giết, máu tươi cũng bị rút, bây giờ bên trong núi Vạn Thiên có không ít người.

Lão nhân chống quải trượng phân phó: “Nắm chặt thời gian, trong vòng ba ngày phải bắt toàn bộ đến, có thể bắt sống thì bắt sống, bắt sống không được thì giết, rút máu tươi.”

“Vâng.”

Người mang mặt nạ đỏ đáp lời, sau đó đứng lên, nhanh chóng rời đi.

Giang Cung Tuấn cũng biết người trước mắt này là hộ pháp.

Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đại nhân hộ pháp, tôi chỉ tùy tiện nhìn một chút.

“Nơi này là cấm địa, chớ xông loạn, ma khí rất nặng, cẩn thận bị ma khí chiếm đoạt

Hộ pháp mở miệng nói xong một câu thì xoay người tiến vào trong lối đi.

Ông ta cũng không có nghi ngờ gì.

Bởi vì nơi đây bị vô số trận pháp bao vây, chỉ có tu luyện công pháp của Ma tộc, tu luyện ra ma khí mới có thể đi vào trận pháp, người ngoài một khi tiến vào cũng sẽ bị ma khí cắn trả đến chết.

Sau khi hộ pháp rời đi, Giang Cung Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nguy hiểm thật, khí tức trên người người này quá mạnh mẽ, nếu bị phát hiện, mình sợ rằng không tiếp nổi một chiêu của ông ta

Giang Cung Tuấn xoay người nhìn lối đi sau lưng.

“Nơi đây là cấm địa, ma khí rất kinh khủng, rốt cuộc đây là nơi nào?”

Vốn anh muốn rời đi nhưng lòng hiếu kỳ nổi lên, anh vẫn lựa chọn tiến vào. Anh đi vào trong lối đi.

Lối đi không tính là lớn, cao năm mét, rộng hai mét, bốn phía là tảng đá màu đen, gắn một ít dạ minh châu, minh châu tản ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, chiếu sáng lối đi như ban ngày.

Giang Cung Tuấn từ từ đi sâu vào Bên trong lối đi rất an tĩnh.

Chỉ có tiếng bước chân của anh. Anh tận lực che giấu khí tức, nhẹ bước chân.

Ước chừng đi khoảng mười phút.

Anh xuống tới chỗ sâu dưới đất.

Nơi đây rất trống trải, tất cả thạch nhũ trên đỉnh đầu đều có hình thù kỳ lạ quái dị.

Ở chỗ trống phía trước có một phần mộ.

Giờ phút này, lão nhân chống quải trượng đứng ở trước phần mộ.

“Đại nhân Ma Lặc, không tới mấy ngày nữa là ngài có thể sống lại.

Lão nhân nhẹ giọng lẩm bẩm: “Vì phá vỡ trận pháp, vì giúp ngài sống lại, thuộc hạ phí hết tâm huyết, bắt được mấy trăm ngàn thiên tài trẻ tuổi, trong đó còn có người đại thần thông, máu tươi của những người này đủ để tái tạo thân xác ngài, để cho ngài sống lại.

Nghe đến chỗ này, Giang Cung Tuấn nín thở.

“Hóa ra Ma tộc tổn công tốn sức như vậy là vì muốn người trong mộ sống lại.

“Ma Lặc rốt cuộc là người nào mà lại đáng giá để Ma tộc hy sinh mấy trăm ngàn người giúp ông ta sống lại” Trong lòng Giang Cung Tuấn nổi lên gió bão.

Biết được chân tướng, anh không dám dừng lại, lặng yên không tiếng động rời đi.

Bởi vì anh che giấu khí tức, cộng thêm nơi đây ma khí rất kinh khủng, người bình thường căn bản là không có cách nào đến gần, lão nhân cũng không quá chú ý, không biết có người lặng lẽ đi theo tới.