Chiến Thần Xuất Kích

Chương 148



Chương 148: Phí Bồi Thường Tổn Thất

Khổng Ngũ cũng bị đánh ngẩn ra.

Gã không biết vì sao Đoàn Vương Gia bỗng nhiên ra tay với mình. Gã bị tay đấm chân đá, không ngừng mà cầu xin tha thứ: “Vương Gia, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Đừng đánh nữa, tôi xin ngài đừng đánh nữa”

Sau khi Đoàn Bình đấm đá xong, quỳ “phịch” một cái trên mặt đất, lớn tiếng cầu xin nói: “Anh Giang, xin anh cứ coi tôi là một cái rắm mà bỏ qua đi.

Đoàn Bình quỳ xuống, Khổng Ngũ hoàn toàn sững ra.

Đây không phải là chồng của Đường Sở Vi, thằng ở rể nhà họ Đường sao?

Vì sao Đoàn Vương Gia lại quỳ xuống trước mặt nó?

Gã bắt đầu trở nên hoảng hốt.

Nhưng ông ta bị đánh một cái, vừa đứng dậy đã ngã quy trên mặt đất.

Giang Cung Tuấn trơ mắt nhìn Đoàn Bình quỳ trên mặt đất, thản nhiên mà nói: “Tôi muốn san nơi này thành đất bằng, ông muốn ngăn cản?”

“Không, không dám…”

Đoàn Bình điềm nhiên như không, nói ngay: “Anh, anh Giang. Không cân mọi người ra tay, chúng tôi sẽ tự làm.”

Nói xong, ông ta lớn tiếng kêu lên: “Còn, còn thất thần gì nữa, không mau ra tay đi? San bằng khu xưởng này đi”

Ba nghìn người không dám chậm trễ.

Những người này, chính là những người đến nghĩa trang nhà họ Giang lần trước.

Chuyện mười vạn người ra quân vẫn còn hiện lên trong đầu bọn họ.

Những người này đều ra tay, để máy xúc ra tay, khởi động máy.

Tuy là máy xúc cần kỹ thuật, bình thường mấy người này cũng chỉ là đàn em, song cũng đều có công việc đàng hoàng, cơ hội dùng máy xúc cũng không ít.

Ba trăm máy xúc phát động trong nháy mắt.

“Rầm rầm”“

Khu xưởng trực tiếp bị san bằng.

Ầm Nhà xưởng trước mắt bị sập thật, tro bụi bay đến.

Một màn này khiến Khổng Ngũ trợn mắt há hốc mồm. Nhà xưởng này có cổ phần của công ty Đoàn Vương Gia mà, bây giờ ông ta lại tự ra lệnh san bằng nó.

Giang Cung Tuấn này rốt cuộc có lai lịch gì?

Có thể khiến Đoàn Vương Gia e ngại như vậy?

Nhìn thấy khu xưởng cứ đổ không ngừng, cơn giận trong lòng Giang Cung Tuấn lúc này mới tiêu tan không ít.

Nhìn Khổng Ngũ ngồi luôn dưới đất không dậy, anh thản nhiên nói: “Ngày mai mang tiền trả nợ cho Vĩnh Thái, quỳ xuống giải thích với vợ tôi.

Nếu không, thứ bị san bằng có thể không chỉ là một khu xưởng đâu, mà là tòa nhà tống bộ của Bạch Vân đấy: Giang Cung Tuấn nói xong, nhìn sang Trần lão nhị, dặn dò: “Tôi về trước đây, theo dõi cho tôi, đến khi nào thành đất bằng thì các người dừng lại”

“Dạ!” Trần lão nhị cung kính mà gật đầu.

“Ngô Huy, đi về.”

“Dạ!” Ngô Huy gật đầu.

Hai người lại đi vòng vê trong xe.

Trong xe, Văn Tâm vẫn luôn quan sát. Thấy chuyện xảy ra ở trước cửa khu xưởng, nhà xưởng không ngừng sập, cô ấy kinh ngạc đến mức không nói thành lời.

Ngô Huy lái xe, đưa Giang Cung Tuấn trở về.

Mãi đến khi Giang Cung Tuấn đi xa rồi, Khổng Ngũ mới hỏi: “Vương, Vương Gia. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao, sao ngài có thể…”

“Tôi mẹ kiếp…

Đoàn Bình nhấc chân lên, nổi giận mắng: ““Suýt chút nữa cậu đã hại chết ông đây rồi. Cứ theo lời của anh Giang mà làm, mai đi giải thích.

Còn nữa, chuyện ngày hôm nay, đừng nói luyên thuyên với bên ngoài. Ngày mai hãy tuyên bố với bên ngoài, khu xưởng đã cũ nát, cần được trùng †u.

Khổng Ngũ bị giật thót.

Chỉ là một thằng ở rễ thôi, có sức mạnh đến như vậy sao?

Nhưng Đoàn Bình không nói gì, gã cũng rất biết điều mà không hỏi.

Lúc Giang Cung Tuấn quay lại nhà họ Đường, trời đã gần mười hai giờ sáng. Người nhà đều đã ngủ hết, mà anh lại không mang chìa khóa theo, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Đường Sở Vĩ.

Đường Sở Vi tâm thân mỏi mệt, nằm lên giường là ngủ ngay. Đang ngủ mơ mơ màng màng thì điện thoại vang, cô cầm điện thoại lên, phát hiện tin báo hiện là chồng, mặt liền hiện lên vẻ bất mãn.

Cô bắt điện thoại, mắng: “Giang Cung Tuấn, anh càng ngày càng kỳ cục, anh coi bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Vợ à, anh có chút chuyện, bị trễ mất. Em mau ra mở cửa cho anh đi, anh cam đoan sau này không bao giờ… về trễ nữa”

Đường Sở Vi trực tiếp cúp điện thoại.

Rất nhanh, cửa phòng liền mở ra.

Đường Sở Vi mặc một bộ đồ ngủ đơn giản ngủ đứng ở cửa, trên khuôn mặt hiện lên vẻ giận dữ, quở trách nói: “Anh xem xem, bây giờ mấy giờ rồi?”

“Vợ à, anh có chuyện thật mà…”

“Hừ, sau này không được viện cớ này nữa.”

Đường Sở Vi hừ lạnh, quay người bước đi.

Giang Cung Tuấn đi theo vào nhà, đóng cửa, vô phòng.

Anh đi tắm rửa.

Sau khi tắm xong, Đường Sở Vi đã ngủ rồi.

Tuy nhiên, trên giường lại chừa ra một chỗ.

Giang Cung Tuấn trong lòng ấm áp, leo lên giường.

Buổi đêm lạnh lẽ không tiếng động mà trôi qua.

Ngày hôm sau.

Đường Sở Vi đã rời giường từ sáng sớm. Cô đi đến Vĩnh Thái. Công nhân Vĩnh Thái đã nghỉ hết.

Đường Long vô cùng sốt ruột.

Mới vừa được đơn đặt hàng, mới khởi động, thì lại gặp chuyện không may.

“Chủ tịch, vì sao cô lại đắc tội Khổng Ngũ của xí nghiệp dược Bạch Vân vậy? Hay là cô đi nhận sai đi, cứ tiếp tục như vậy, người chịu thiệt chính là chúng ta đó.”

Đường Sở Vi tâm phiền ý loạn.

Nhận sai?

Cô làm đúng, sao có thể đi nhận sai được?

“Tôi biết rồi, anh đi xuống trước đi.”

“Được”

Đường Long rời đi.

Đường Sở Vi ngồi trên ghế ở văn phòng, ủ rũ, không có chút tinh thần nào.

Lúc này, cô thật sự bất lực.

Công ty khó khăn, cô cũng kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Cô muốn đi tìm cậu Giang thần bí kia.

“Được rồi, phải đi xin anh ta một lần.”

Trong lòng Đường Sở Vi thầm nghĩ.

Lần này xin xong rồi, cô sẽ không đi tìm anh ta nữa.

Ngay lúc cô định đồn quyết tâm, muốn đi ra ngoài, thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Gô lại ngồi xuống, kêu lên: “Vào đi”

Đường Long đẩy cửa đi vào, vội vội vàng vàng nói: “Chủ, chủ tịch. Khổng, Khổng Ngũ đến đây, Khổng Ngũ của tập đoàn Bạch Vân đến đây”

“A?” Đường Sở Vi kinh ngạc mà gọi to.

Ngay phía sau, mấy bảo vệ dễ nhìn nâng một cái cán đến. Trên cán có một người đàn ông đang nằm, cả người gã quấn đầy băng gạc.

Đó là Khổng Ngũ.

Gã ta đây là bị Đoàn Bình đánh.

Đêm qua, sau khi khu xưởng Bạch Vân bị san thành đất bằng, lòng Đoàn Bình đau đến rút máu.

Khu xưởng lớn như vậy, nhiều thiết bị như thế, cứ vậy mà bị hủy. Mười mấy triệu bị tổn thất này, ông †a giận dữ, chỉ có thể tìm Khổng Ngũ trút giận.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Khổng Ngũ, Đường Sở Vi trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

“Sở Vi, cô Sở Vị, tôi, tôi đến để giải thích…

Mũi của Khổng Ngũ bị gấy, cả răng nanh cũng bị rụng sạch, nói chuyện gió lùa, có chút bất lợi.

Gã lấy chi phiếu ra.

“Đây, đây là ba ba trăm triệu tiền hàng, thêm tiền lời nữa là ba triệu. Xin… xin cô nhận cho, rồi xem tôi như một cái rắm thôi. Tôi không dám…

nữa, xin cô tha thứ cho tôi.”

Đường Sở Vi nghe như thế, hoàn toàn há hốc mồm, hóa thành đá ngay tại chỗ.

Vài giây sau, cô mới phản ứng lại kịp.

“Ngài, ngài Khổng, ông làm sao vậy?”

“Cô Sở Vi, xin cô tha thứ cho tôi.” Khổng Ngũ lại mở miệng.

Gã cũng không biết chuyện này là thế nào nữa.

Đến bây giờ gã vẫn còn mơ hồ.

Một tên đi ở rễ, sao lại có thể có sức mạnh lớn như vậy. Một khu xưởng, nói san thành đất bằng là san thành đất bằng.

Cuối cùng cảnh sát cũng đến, nhưng lại bị Đoàn Bình dọa đến tè ra quần.

Trên mặt Đường Sở Vi hiện vẻ kinh ngạc.

Đây, đây rốt cuộc là làm sao vậy?

Ngày hôm qua còn rất kiêu ngạo, cho người đến làm loạn. Hôm nay đã bị buộc toàn băng gạt, còn tự đến giải thích, lại chuẩn bị số tiền ba trăm triệu vay mà khất nợ trước đó, cả hơn hai triệu tiền lời nữa.

Tiền này đến cũng quá dễ dàng đi?

Sau khi khẽ sửng sốt, cô mới phản ứng lại kịp: “Tôi chỉ lấy ba trăm triệu, còn lại ông thu về đi”

Nghe vậy, Khổng Ngũ nóng nảy, cuống quýt nói: “Cô Sở Vi, cô nhất định phải nhận tiền lời. Nếu cô không thu lời, tôi nhất định phải chết”

Đoàn Bình lên tiếng. Nếu Đường Sở Vi không tha thứ cho ông ta, ông ta sẽ bị xử lý mất.

Đường Sở Vi nhíu mày.

Lúc này cô nghĩ đến một người.

Chẳng lẽ lại là cậu Giang thần bí kia ra tay?

Nhưng làm sao anh ta biết chuyện của Vĩnh Thái?

Cô không kìm được hỏi một câu: “Là, là cậu Giang ra tay sao?”

“Phải… A, không, không phải” Khổng Ngũ gật rồi lại lắc đầu. Đoàn Bình đã cảnh cáo gã, đừng nói lung tung, nếu không sẽ chết không chỗ chôn thân.

“Cô Sở Vĩ, xin cô hãy nhận tiền đi, coi như là phía tổn thất Bạch Vân bồi thường cho Vĩnh Thái”

“Được, được rồi.’ Đường Sở Vị suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhận.

Dù sao tập đoàn Bạch Vân cũng không thiếu tiền, mà bây giờ cô thật sự cần tiền. Lúc này Khổng Ngũ đã tự dâng mình đến, nếu cô không nhận, chỉ sợ Khổng Ngũ sẽ bồn chồn bất an.

Cô nhận lấy chỉ phiếu ba triệu.

Chỉ phiếu nho nhỏ, ở trong tay không có chút cân nặng nào.

“Cậu Giang, tôi lại thiếu anh một nhân tình rồi”” Cô thở dài trong lòng.