Chiến Thần Xuất Kích

Chương 172



Chương 172: Ai Nói Là Giả?

Giang Cung Tuấn không định giải thích gì cả.

Vì chẳng có gì phải giải thích cả.

Anh không giải thích, người nhà họ Hà lại càng chắc chắn nhân sâm ngàn năm này là giả.

Đường Sở Vi bị người lớn nhà họ Hà bao vây chửi bới, các kiểu lời nói khó nghe đầu xuất hiện.

Hà Diệp Mai cũng tức giận, trên mặt không nhịn nổi nữa.

Tặng cái gì thì không tặng, lại đi tặng hàng giả.

Xem ra, chuyện Đường Sở Vi tặng hàng giả là do Giang Cung Tuấn giật dây.

Bà ta đứng lên quát: “Giang Cung Tuấn, không biết anh ăn phải cái gì mà đi giật dây cho Sở Vi tặng hàng giả?”

Nói xong liên giơ tay tát anh.

Giang Cung Tuấn tránh đi theo bản năng, giải thích: “Mẹ, mẹ đang nói linh tinh gì thế, người khác không tin Sở Vi, đến cả mẹ cũng không tin sao?”

“Mẹ, mẹ đừng làm loạn.” Đường Sở Vi kéo Hà Diệp Mai lại.

Hà Huy Thành đứng dậy: “Ông, bà, mọi người ơi, đây không phải hàng giả đâu.”

Đêm qua, tận mắt anh ta nhìn thấy người đứng đầu của nhà họ Hứa quỳ xuống trước mặt Đường Sở Vi.

Chuyện đến mức ấy rồi, không thể nào là hàng giả được.

Những người đêm qua đến hiện trường đều mở miệng nói chuyện thay Đường Sở Vi.

“Đám trẻ mấy đứa làm sao mà hiểu được, ở đây nói cái gì.

Một người nói chuyện, còn nháy mắt với bọn họ.

“Sở Vi”

Ba của Hà Huy Thành, cũng là một trong bốn đứa con của Hà Huỳnh Đồng đứng dậy.

Ông ta liếc nhìn nhân sâm trên bài rồi nói: “Tôi cũng gặp qua không ít các dược liệu quý hiếm rồi, sao cô lại như vậy, vừa nhìn liên biết nó là giả rồi, Sở Vi, cô lấy củ nhân sâm này ở đâu ra thế, có phải bị lừa rôi không?”

Ông ta vừa mở miệng, người nhà họ Hà liền khẳng định đây là nhân sâm giả.

Bởi vì ở nhà họ Hà, ông ta là người có tiền, kiến thức thâm sâu.

“Ba, đây là thật…”

Hà Huy Thành còn chưa nói hết câu liền nhìn thấy ánh mắt của Hà Thuận, anh ta đành phải ngậm miệng lại, nuốt xuống những lời định nói.

“Nhân sâm này là thật, là do Phương Thanh Tâm ở tòa nhà Bách Thảo tặng cho con mà.”

Đối mặt với sự nghỉ ngờ của cả gia đình, đủ để hiểu trong lòng Đường Sở Vi đang như thế nào.

Cô có lòng đem nhân sâm vô giá đến tặng cho bà ngoại, muốn bà vui vẻ một chút, không ngờ lại bị nói là hàng giả.

“Đường Sở Vi, người cho cô là ai vậy?”

“Có một công ty riêng liền nghĩ mình là nhân vật lớn rồi sao?”

“Mấy tỷ cơ mà nói tặng là tặng á?”

Cả cậu, mợ của Đường Sở Vị cũng nhảy vào chê trách cô.

Đến cả Hà Diệp Mai cũng cứ vậy quở trách Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn không nói chuyện, chỉ yên lặng đi tới chỗ trống rồi lôi điện thoại ra gọi điện cho Quỷ Kiến Sầu.

“Gọi cháu gái ông Phương Thanh Tâm đang ở Hồng Bắc đến nhà họ Hà một chuyến đi, giải thích chuyện nhân sâm ngàn năm…’ Quỷ Kiến Sầu, cũng chính là Phương Vĩnh Cánh nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn, không dám chậm một giây nào, vội vàng gọi điện cho Phương Thanh Tâm.

Phương Vĩnh Cánh không ngờ Phương Thanh Tâm cũng có điều tra về chuyện của Đường Sở Vi ở Hồng Bắc này, biết cô đang đi mừng thọ ở nhà bà ngoại.

Ông nội cô coi trọng Đường Sở Vi như vậy, cô cũng định nhân cơ hội này làm quen với cô ấy.

Ông nội cô vừa gọi điện thoại đến cô đã muốn đến nhà họ Hà ngay lập tức.

“Cái gì cơ, giải thích chuyện nhân sâm ngàn năm á? Người nhà họ Hà nói đó là nhân sâm giả sao?”

Phương Thanh Tâm ngây ngẩn cả người.

Rồi cô nói: “Ông nội, con lập tức đến nhà họ Hà, con sẽ đến nhanh thôi.”

Nói xong, cô cúp điện thoại rồi lái xe thật nhanh đến nhà họ Hà.

Vài phút sau cô đã có mặt ở sảnh nhà họ Hà.

Bên trong, mọi người đang vây quanh Đường Sở Vị, trách cô tặng hàng giả cho bà.

Trên mặt ông Hà cũng đem theo vẻ bất mãn.

Đã tặng hàng giả rồi, còn không chịu thừa nhận, đối với loại cháu ngoại như vậy ông ta vô cùng thất vọng.

“Được rồi, đừng nói nữa”

Ông Hà mở miệng.

Lúc này mọi người mới yên lặng lại.

Bà Hà ném mạnh củ nhân sâm ngàn năm xuống đất, khuôn mặt già quát lớn: “Đường Sở Vi, ôm hàng giả đến còn không nhận, còn có Hà Diệp.

Mai nữa, về mà dạy lại con gái con đi, đừng làm mất mặt nữa”

“Vâng, mẹ.”

Hà Diệp Mai không dám nhiều lời.

Bà ta xoay người, hung dữ nhìn Giang Cung Tuấn, cả giận nói: “Còn thất thần cái gì, còn chưa đủ mất mặt sao, nhanh đi thôi”

“Ai nói đây là đồ giả?”

Mọi người quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một người mặc bộ đồ trắng, dáng người cao.

gầy, toát lên khí chất con nhà giảu.

“Cô là?”

Mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Ai vậy nhỉ?

Người đứng đầu nhà họ Hà trực tiếp đứng dậy ra nghênh đón: “Cô gái, cô là?”

Người đến là Phương Thanh Tâm.

€ô nhìn nhân sâm ngàn năm bị ném xuống mặt đất, tiến lại gần rồi nhặt lên.

“Tôi là cháu gái của Phương Vĩnh Cánh ở thành phố Tử Đằng, cũng là người phụ trách của tòa nhà Bách Thảo. Đây đúng là nhân sâm ngàn năm của Bách Thảo Đường, là tôi trực tiếp đưa cho cô Sở Vi, nhân sâm này có giá trị lên đến năm tỷ, vậy mà mấy người nói nó là giả sao?”

Cô nhìn mọi người, Mấy chục người có mặt đều yên lặng lạ thường.

Tại sao người phụ trách tòa nhà Bách Thảo lại có mặt ở nhà họ Hà?

Giang Cung Tuấn nhìn Phương Thanh Tâm, anh hơi ngạc nhiên, anh chỉ mới gọi điện thoại thôi mà.

Tốc độ này cũng thật nhanh.

Chẳng lẽ bay đến?

Phương Thanh Tâm đi tới trước mặt Đường Sở VI, khuôn mặt xinh đẹp đem theo ý cười nói: “Cô Sở Vi”

“Cô Phương.”

Đường Sở Vi cũng chào một tiếng.

Cô không ngờ Phương Thanh Tâm lại đến nhà họ Hà.

Phương Thanh Tâm đã xuất hiện giải thích rồi, mọi người ở nhà họ Hà chỉ có thể im miệng, anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh, không ai dám nói gì ca.

Bà Hà đứng lên, khuôn mặt tràn đầy sự nghi hoặc: “Cô, cô thật sự là cháu gái thần y Phương sao?”

Nói xong, bà ấy liếc nhìn Hà Huy Thành.

“Thần à, không phải con nói đến thành phố Tử Đằng gặp thần y Phương rồi sao, đây có phải là cháu gái của ông ấy không?”

“Con…”

Hà Huy Thành xấu hổ.

Anh ta nào có được gặp thần y Phương, được gặp qua cháu gái ông ấy bao giờ đâu.

Nhưng, anh ta dám khẳng định, đây chính là cháu gái thần y Phương, là người phụ trách của tòa nhà Bách Thảo.

Anh ta gặt đầu nói: “Phải”

“Cô Phương” Hà Nhuận đứng dậy, vươn tay, tươi cười nói: “Tôi là Hà Nhuận, là chủ tịch công ty Nhuận Phát”

Phương Thanh Tâm liếc nhìn hắn, cũng không nói gì.

Vẻ mặt Hà Thuận xấu hổ.

“Cái, cái này, thực sự là nhân sâm ngàn năm sao?”

Ngay cả Hà Thuận cũng khẳng định thân phận của Phương Thanh Tâm, bà Hà ngạc nhiên vô cùng, lại nhìn sang nhân sâm ngàn năm, trên mặt tỏ vẻ vui mừng.

Đường Tấn đứng phía sau giờ mới đứng ra nói: “Con đã sớm nói đồ Sở Vi tặng là thật, mọi người lại còn không tin tưởng, cứ như vậy mắng chị con, mau cho chị con một lời giải thích”

Người nhà họ Hà lại tiếp tục anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Bà Hà quát lớn: “Còn thất thần cái gì, không mau giải thích đi”

Lúc này người nhà họ Hà mới đồng loạt mở miệng.

“Sở Vị, xin lỗi con, vừa rồi bác đã hiểu lầm con.

“Sở Vi, bác hai hiểu lầm con rồi, hi vọng con

“Sở Vi, đều là hiểu lầm thôi”

Đường Sở Vi xua tay nói: “Mọi người không tin cũng không sao, dù sao đây cũng là nhân sâm vô giá: Giải quyết xong chuyện này, Phương Thanh Tâm cũng đem quà của mình ra cho bà Hà.

Đều là những dược liệu vô giá, vô cùng có ích cho việc chăm sóc cơ thể.

Bà Hà vui sướng cười toe toét.

Cuối cùng, Phương Thanh Tâm đưa ra một tấm thẻ: “Bà Hà, đây là thẻ hội viên VIP của tòa nhà Bách Thảo, một khi đã có thẻ VIP rồi có thể tìm ông tôi đến xem bệnh, không cần hẹn trước, thẻ VỊP như thế này, ông nội còn chưa đưa quá mười người đâu.”

Nghe vậy, mọi người trong nhà họ Hà đều kích động không thôi.

Thẻ VỊP của tòa nhà Bách Thảo, cũng mạnh tay quá.

Phương Thanh Tâm nhìn Đường Sở Vi mỉm cười, nói sau này gặp lại rồi rời đi.

Cô đã đến tặng quà rồi, không cần phải ở lại nữa.

Gô rời đi, người nhà họ Hà còn đang tấm đắc nghĩ đến món quà cô tặng.

“A, náo nhiệt nhỉ”

Phương Thanh Tâm rời đi không lâu thì có một âm thanh lạ lùng truyền đến.

Mọi người nhìn về phía âm thanh vừa mới phát ra thì thấy một ông già mặc đồ thời Đường, mang theo hơn trăm người xuất hiện bên ngoài nhà họ Hà.